内容摘要:Mã Võ được hàng xóm Quách Tiểu Lục gọi về,ệnCâuChuyệnỞNúiPhụngVõtottenham – fulham vừa vào cửa nhà đtottenham – fulhamtottenham – fulham、、Mã Võ được hàng xóm Quách Tiểu Lục gọi về,ệnCâuChuyệnỞNúiPhụngVõtottenham – fulham vừa vào cửa nhà đã thấy sinh lễ đầy sân.
Cha Mã đứng bên trong, vừa thấy y, trên mặt hiện vẻ bất an, nhưng ngay sau đó ông cười nói, “Sao lại trở về giờ này?”
Mã Võ không nói gì, y liếc nhìn ông rồi cúi đầu đi tới góc tây đặt đồ xuống.
Nghe tiếng trong sân, một tiểu cô nương từ trong nhà chạy ra, cô nương này tướng mạo khá thanh tú, nhưng giờ đây trên gương mặt nhỏ nhắn toàn là nước mắt, “Ca…”
“Đừng khóc, trời có sập xuống thì có ca đây.” Mã Võ thấp giọng nói, “Người đưa sính lễ tới đâu rồi?”
“… Họ vừa đi.” Mã Phụng Nha khóc thút thít.
Mã Võ liền xoay đi, cha Mã thấy không ổn vội đuổi theo, “Võ tử, con chớ xen vào! Sính lễ đã nhận rồi, con còn muốn thế nào? Lục gia không dễ chọc đâu!”
Mã Võ không lên tiếng vòng qua ông.
Sắc mặt cha Mã thay đổi, ông túm chặt y, “Võ tử, tiểu tử ngươi dám không nghe lời cha sao! Cha đã bàn xong rồi, chỉ chờ muội muội con gả đi. Nhị thiếu gia Lục gia kia tuy rằng đầu óc có vấn đề, nhưng vẫn là một thiếu gia, Lục gia đã nói sẽ không bạc đãi Phụng Nha! Võ tử, con thương cha đi mà, mấy ngày nữa nếu còn chưa trả hết nợ, cha sẽ mất mạng đó!”
Mã Võ im lặng giãy vài cái không được, rốt cuộc cắn răng khàn giọng nói, “Không phải con đã nói sẽ trả thay cha sao, sao cha có thể làm chuyện như vậy? Cha rốt cuộc có suy nghĩ cho Phụng Nha hay không, cha không thử nghĩ xem Lục gia kia là hạng người thế nào?… Cha buông tay ra…”
“Cha không buông! Cha không buông… Võ tử!” Cha Mã biết Mã Võ sẽ bó tay nếu mình khóc xin, con ông ông biết, “Võ tử, không phải cha không tin con, nhưng chỉ dựa vào con mỗi ngày ra đồng làm việc, khi nào mới trả nổi nợ? Nợ của cha lần này là nợ đòi mạng, cha không đợi được!”
“Vậy sao cha còn đi bài bạc?” Mã Võ rốt cuộc không nhịn được, cha Mã như vậy, dù Mã Võ đã nản lòng nhưng vẫn nhẫn nại chăm lo, đã nhiều năm trôi qua, rốt cuộc ông có suy nghĩ tới con của ông không, sao ông lại nhẫn tâm như vậy.
Nhưng cha Mã cứ như dính luôn trên người y, Mã Võ không dám thật sự dùng sức đả thương ông.
“Sau này cha không bài bạc nữa.” Cha Mã lập tức nói, dù sao mấy lời thế này rất dễ nói, ông cứ thề đại cho xong.
Nhưng tiểu tử này cũng quá lắm, rốt cuộc ai mới là chủ của cái nhà này? “Chuyện này con đừng xen vào nữa, trước mắt nói sao cũng phải qua được ải này, chuyện của Phụng Nha cha sẽ làm chủ!”
Mã Võ hồi lâu không nói nên lời, nhìn cha thôi đã thấy tức giận, nếu tiếp tục tranh cãi chỉ sợ sẽ đánh nhau thật, Mã Võ cúi đầu.
Cuộc sống nghèo khổ Mã Võ có thể chịu đựng, chỉ là y không hiểu tại sao ông trời lại cho họ một người cha như vậy, y không buồn cho mình, nhưng y đau cho muội muội.
Bất kể thế nào lần này cũng không thể nghe cha, làm sao Mã Võ có thể trơ mắt nhìn muội muội nhảy vào hố lửa, “… Con không đồng ý, Phụng Nha không thể gả cho người như vậy.”
Rốt cuộc khuyên can vô ích, Mã Võ giật tay chạy đi.
Cha Mã nhảy dựng lên, quơ đại cái đòn gánh đuổi theo, “Phản rồi! Tiểu tử chết tiệt này! Ngươi trở về đây cho ta!”