内容摘要:Những đám mây ngũ sắc không ngừng di chuyển,ệnMèlịch cup fa biến hoá thành những dải ánh sáng lung llịch cup falịch cup fa、、Những đám mây ngũ sắc không ngừng di chuyển,ệnMèlịch cup fa biến hoá thành những dải ánh sáng lung linh,huyền ảo trên bầu trời thành phố. Phố lớn ngõ nhỏ, bốn bề xe cộ qua lạinhư mắc cửi, từng đoàn người tấp nập, huyên náo, tiếng tranh cãi ầm ĩ,chói tai...
Tô Di cố gắng chạy như điên loạn, dường như, mọi cảnh vật và con người đẹp đẽ xung quanh trong mắt cô lúc này đều trở nên vôcùng kỳ quái. Cô thở hồng hộc, cố hết sức để tháo chạy. Nhưng vẫn khôngđủ nhanh. Một người ba ngày chưa có hạt cơm nào vào bụng, sao có thểchạy nhanh hơn được đây?
Nhưng cô không thể dừng lại lúc này.
Cuối cùng, Tô Di cũng nhìn thấy một con ngõ nhỏ ở trung tâm thành phố. Nhưng con đường phía trước đã bị một bức tường cao chặn đứng, còn phía sauvẫn không ngừng truyền đến những tràng cười kỳ dị. Tô Di toát mồ hôilạnh, xoay người lại nhìn. Trong vô thức, hai cánh tay cô ôm chặt lấythân mình, tựa hồ làm như vậy có thể khiến cô cảm thấy yên tâm hơn mộtchút.
Nơi đầu ngõ có mấy bóng người cao lớn chặn ngang.
“Cứu tôi với! Cứu tôi với!” Biết rõ lời kêu cứu lúc này chỉ vô ích nhưng TôDi vẫn cố liều mạng dùng âm thanh khản đặc, khô khốc của mình để gàokhóc, chỉ mong kỳ tích xuất hiện. Nhưng trên con phố tấp nập người xetới lui kia, chẳng một ai vì tiếng kêu khóc của cô mà dừng lại.
Gã đàn ông cao gầy đứng đầu cười nhạt. “Chạy ư? Tao cho mày chạy đấy!”
Phía sau, mấy tên khác bắt đầu tháo thắt lưng, một tên trong số đó cười cợtnhả, nói: “Hôm nay, các anh đây sẽ dạy cho cô em biết thế nào là phéptắc!”
Bọn chúng chỉ nói một câu đơn giản như vậy nhưng nghe qua,Tô Di đã hiểu được ý tứ trong đó. Toàn thân cô run rẩy, đôi môi táinhợt, lắp bắp. Cô cố nói tiếng địa phương một cách khó khăn: “Xin cácanh hãy buông tha cho tôi, còn lại, bảo tôi làm gì cũng được!”
Gã đàn ông cao gầy đứng sau cùng, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng, nói: “Côem, lẽ nào không có ai nói với cô em rằng, “thành phố Hy Vọng” này chính là nơi tuyệt vọng nhất đối với người nghèo sao? Mà cô em thì... Ai da,quá nghèo rồi đấy!”
Không đợi Tô Di kịp phản ứng, mấy gã đàn ôngkia đã tiến đến. Cô hét to một tiếng rồi lùi sát vào bờ tường nhằm trốntránh vòng vây của bọn chúng, nhưng không ngờ lại bị mấy gã kia dễ dàngtóm gọn! Cô yếu ớt giãy giụa, mái tóc dài đã bị túm chặt, trong nháymắt, cả người ngã phịch xuống đất, ngay lập tức, sống lưng dấy lên cơnđau nhức không gì diễn tả nổi. Tay chân cô đều bị chúng đè xuống mặt đất bẩn thỉu, “xoẹt...” một tiếng, Tô Di nghe thấy tiếng vải vóc bị xérách, ngay sau đó, nửa thân dưới có cảm giác lạnh toát, một bàn tay tolớn, thô kệch bắt đầu lần mò, sờ soạng.
“Mịn màng quá!” Một gã đàn ông kinh ngạc thốt lên.
“Nhìn có vẻ gầy gò nhưng không ngờ lại là hàng cao cấp đó chứ!”
Tô Di gắng hết sức bình sinh để giãy giụa, còn trên gương mặt gầy gò, trầm tĩnh của cô, nước mắt không ngừng thi nhau rơi xuống.
Ánh sáng chói loà, nhức mắt bỗng từ đâu loé lên. Cho dù hai mắt đang nhắmchặt vì chịu đựng nỗi nhục nhã nhưng Tô Di vẫn có thể cảm nhận được mọithứ xung quanh đột nhiên loé sáng. Mà gã đàn ông đang khuỵu gối giữa hai chân cô cũng phải kêu hoảng lên một tiếng. Bọn chúng nhất loạt đứnglên, một gã kéo Tô Di theo, dúi cô vào góc tường.
Một chiếc xehơi dài màu đen đang đỗ lại nơi đầu ngõ. Mặc dù ở khoảng cách khá xanhưng chỉ cần nhìn vẻ ngoài bóng bẩy, sang trọng của nó cũng đủ biết cái giá không hề rẻ. Đèn xe tối dần rồi tắt hẳn, động cơ cũng ngừng hoạtđộng. Ba người đàn ông từ trên xe bước xuống. Tô Di híp mắt, thấy rõ thứ bọn họ đang mặc trên người chính là đồng phục của chiến binh. Nhưngđiều này chẳng khiến cô cảm thấy có chút hy vọng nào. Cô đã sống ở cáithành phố nghèo khổ này lâu như vậy, sao lại không hiểu bọn quân cảnhcấu kết cùng băng đảng xã hội đen làm những trò xấu xa nào, sao lạikhông biết chúng đều cùng một giuộc, lấy lòng người giàu, áp bức kẻnghèo cơ chứ! Bọn chúng sao có thể ra tay vì chính nghĩa?