
Anh Phạm Công Lưu lái xe hàng ngày đi làm (ảnh do nhân vật cung cấp)Đến đầu năm 2020, khi dịch Covid-19 bùng phát ở Hà Nội, chúng tôi vội vã đưa 2 con về quê gửi ông bà để tránh dịch, lúc này tôi mới nhận thấy sự cần thiết của phương tiện ô tô cá nhân phục vụ đi lại và phòng dịch,. Nhiều lúc nhớ con, nhớ quê mà không dám đi xe khách về. Do vậy, với sự ấp ủ trước đó cùng lý do lần này đã tiếp thêm động lực, thúc đẩy vợ chồng tôi quyết tâm mua chiếc xe ôtô đầu tiên cho gia đình.
Sau khi tính toán tiền nong tiết kiệm và các kênh có thể vay mượn được, số tiền vợ chồng tôi có thể mua ôtô là hơn 500 triệu. Trong thời gian đầu, tôi cũng lên mạng xem ý kiến tư vấn của mọi người, chọn mua xe mới hay xe cũ? Trong khoảng tài chính đó, mua xe mới nếu đăng ký ở Hà Nội thì thường chỉ có phân khúc A, mua xe cũ thì cũng được một số xe phân khúc B hoặc C.
Sau khi tham khảo tư vấn của một số người bạn, tôi xác định mục tiêu là mua một chiếc Huyndai Elantra AT 1.6 đời 2015-2016 vì kiểu dáng khá trẻ trung, hiện đại lại nhiều options. Tôi bắt đầu tham khảo trên các trang mua bán ôtô như bonbanh, chotot… rồi lên mạng xem hướng dẫn cách kiểm tra xe cũ thế nào. Khi mình có lý thuyết rồi việc còn lại là tôi đi thực hành.
Tôi đã qua nhiều cửa hàng xe cũ ở đường Phạm Hùng, Trần Thái Tông, Thành Thái, Nguyễn Văn Huyên… Việc đi xem xe thực tế cho tôi rất nhiều trải nghiệm. Lúc này, tôi thật sự thấu hiểu việc chọn được một chiếc xe cũ ưng ý khó như thế nào.
Sau rất nhiều ngày đi xem, tôi cũng ưng được hai chiếc Elantra. Cửa hàng cam kết xe không đâm đụng, không ngập nước. Nhưng khi tôi cho vào hãng kiểm tra, thợ hãng đều báo xe đâm đụng đã sửa chữa. Cậu nhân viên của hãng còn nói nhỏ với tôi “nếu anh mua thì giá đó hơi đắt”.
Một thời gian chọn Hyundai Elantra không được, mục tiêu mới của tôi lại là chiếc Mazda 3 đời 2015-2016. Tôi cũng đi xem nhiều xe nhưng đến khi mình ưng được một chiếc vừa tầm tiền, hợp màu, đăng ký biển Hà Nội thì vào hãng kiểm tra, lại ra vấn đề khác. Các bạn nhân viên báo xe không đâm đụng, ngập nước nhưng xe chắc chắn đã tua km, nếu mua thì tôi phải tốn thêm gần 15 triệu nữa cho việc bảo dưỡng, thay lốp và lắp một số thứ trên xe.
Lúc đó, tôi có thỏa thuận lại giá với cửa hàng nhưng họ không đồng ý giảm, cộng thêm việc vợ tôi phàn nàn chiếc xe Mazda 3 đó nhìn tuy đẹp và dài xe nhưng ngồi bên trong không rộng rãi, trần xe thấp, hàng ghế sau hơi chật, tư thế ghế ngồi không thoải mái. Nếu về quê, đi đường xa sẽ mệt. Sau ý kiến của bà xã, tôi quyết định từ chối khéo và không mua chiếc xe đó nữa, dĩ nhiên tôi chịu phí kiểm tra xe, có hơn 500 nghìn thôi.
Vợ tôi sau vài lần đi xem xe cùng chồng thấy gian nan nên bảo “thôi anh cứ quyết, tài chính chỉ có vậy anh chọn xe nào cũng được, chỉ cần đi tốt và an toàn là được”. Thế là vợ tôi đẩy trách nhiệm hết cho tôi, tôi bắt đầu suy nghĩ lại lựa chọn của mình, không cần quan trọng yếu tố hình thức nữa mà tập trung vào công năng sử dụng.
Tôi vẫn giữ quan điểm không chọn mua xe mới vì xe mới mất giá nhanh. Mặc dù tôi đã có bằng lái xe được 10 năm, nhưng ít lái, di chuyển ở Hà Nội đường sá đông đúc, hay gặp va chạm, xước xát, do vậy chọn một chiếc xe cũ cho kinh tế sau này lái thành thục và có điều kiện sẽ đổi xe sau.
Tôi cũng không chọn một chiếc xe phân khúc cao mà đời quá sâu vì chi phí bảo dưỡng, sửa chữa khá tốn kém. Cuối cùng, sự suy tính lại đó cùng việc đi xem xe, tôi gặp được một chiếc Toyota Vios phiên bản G đời 2019, chiếc xe này chủ cũ đi được gần 13.000 km. Sau khi thỏa thuận giá với cửa hàng, tôi cho xe vào hãng kiểm tra, thấy không có vấn đề gì lớn, chỉ va quệt nhẹ, có lịch sử bảo dưỡng và bảo hiểm của hãng, vậy là tôi chốt luôn.
 |
Chiếc xe đầu tiên anh Phạm Công Lưu (Thanh Trì, Hà Nội) sở hữu sau nhiều lần xem xe cũ đời sâu (ảnh do nhân vật cung cấp) |
 |
Lần đầu mua ô tô, anh Phạm Công Lưu (Thanh Trì, Hà Nội) đã cẩn thận đưa xe vào chính hãng kiểm tra (ảnh do nhân vật cung cấp) |
Kết quả chiếc xe cuối cùng lại khác hoàn toàn với dự tính ban đầu, mua chiếc xe này tôi tiết kiệm gần 100 triệu so với mua xe mới tại thời điểm đó.
Sau một năm sử dụng, tôi thấy với nhu cầu của gia đình thì chiếc xe mình mua khá ổn. Xe ngồi rộng rãi, mỗi lần về quê trở 3 người lớn và 2 đứa trẻ khá thoải mái, cốp xe rộng, để được nhiều đồ đạc. Bà xã cũng rất vui bảo xe này ngồi rộng hơn cả Mazda 3 lần trước đi xem.
Đợt Tết 2021 vừa rồi lại xuất hiện dịch Covid, vợ chồng tôi không phải lo lắng về việc di chuyển bằng phương tiện gì về quê nữa. Thứ hai, chi phí nhiên liệu khá tiết kiệm, do hai vợ chồng cơ quan gần nhau, nên sáng nào hai vợ chồng cũng chở con đi học rồi đi làm.
Nhà tôi ở gần khu vực Pháp Vân, cơ quan ở khu vực Cầu Giấy, tôi cứ lên đường trên cao đi, tính ra mỗi ngày đi khoảng 35km, mà một tháng chi phí tiền xăng chỉ quanh quanh 1 triệu đồng/tháng.
Thứ ba, con cái đi học cũng sạch sẽ, an toàn hơn. Còn về sức khỏe, tôi thấy thật sự cải thiện. Trước đây, tôi đi xe máy trên cung đường vành đai 3 phía dưới, thường xuyên tắc đường, lúc tắc thì làn xe máy thải ra khí còn ô nhiễm hơn cả ô tô. Đặc biệt những ngày trời mưa thì cảnh tưọng vừa tắc đường, vừa mưa ướt vừa ngửi khói xe đúng là đặc sản của thành phố, Lúc ấy, mới hiểu giá trị của xe ôtô.
Tiếp theo, với tôi chiếc xe phân khúc hạng B trang bị như vậy là đầy đủ những an toàn cần thiết như 7 túi khí, cân bằng điện, phanh đĩa bốn bánh… Hơn nữa tôi thấy chi phí bảo dưỡng của xe cũng khá phải chăng.
Tuy nhiên, có một nhược điểm là xe vỏ hơi mỏng. Một lần, tôi lùi xe không quan sát kỹ, thế là rách vỡ cản sau. Một lần khác, tôi bị một chiếc xe máy tông vào sau, khi xuống xe tôi phát hiện cản sau bị lõm, còn người đi xe máy đã phóng bỏ đi nhưng rất may xe tôi có bảo hiểm xe nên chi phí sửa chữa trong hãng cũng không quá đắt đỏ và dịch vụ làm khá nhanh.
Lần này, dịch Covid-19 đang trở lại, tôi vẫn thấy khá ưng ý với lựa chọn của mình. Cũng nhiều người hỏi tôi với tầm tiền đó sao không chọn xe cũ khác phân khúc C như Elantra, Cerato… thậm chí phân khúc D đời sâu hơn như Camry, Nissan Teana…? Nếu tôi am hiểu, có kinh nghiệm về xe thì tôi sẽ chọn những chiếc xe phân khúc cao đời sâu. Còn bản thân tôi ít am hiểu về xe, nhu cầu chỉ cần quan tâm yếu tố bền tốt, chi phí thấp, phù hợp với gia đình và bản thân là được. Do vậy, chiếc xe đầu tiên hoàn toàn hợp lý với gia đình tôi.
Qua bài viết, tôi muốn chia sẻ với các bạn rằng, mua một chiếc xe quyết định cuối cùng vẫn là ở chính các bạn nhưng việc đầu tiên là cân nhắc về tài chính và nhu cầu sử dụng xe cho mục đích là gì thì chúng ta sẽ sàng lọc được những mẫu xe phù hợp với mình.
Và tôi cho rằng đi mua một chiếc xe cũng là một cái duyên nữa. Chúc các bạn sẽ có lựa chọn thích hợp và tìm mua được chiếc xe như ý!
Độc giả Phạm Công Lưu(Thanh Trì, Hà Nội)
Bạn đang hài lòng hay thất vọng với xế cưng của mình? Hãy chia sẻ bài viết review về chiếc xe của chính mình và kinh nghiệm lần đầu mua xe tới Ban Ô tô xe máy theo email: otoxemay@vietnamnet.vn. Các nội dung phù hợp sẽ được đăng tải. Xin cảm ơn!

Lần đầu mua ô tô: Tôi sai lầm khi ham ngay xe mới
Dù rất yêu quý chiếc xe của mình nhưng nếu được lựa chọn lại, tôi sẽ “tậu” một chiếc xe qua sử dụng rộng rãi với nhiều trang bị hơn. Xe cũ nhưng phân khúc cao trông vừa “oách” vừa giữ giá hơn khi bán.
" alt="Lần đầu mua ô tô: Tôi suýt 'dính' xe đâm đụng, tua km"/>
Lần đầu mua ô tô: Tôi suýt 'dính' xe đâm đụng, tua km
Cuối tuần qua tại Trung tâm Văn hóa Pháp Nhã Nam tổ chức buổi tọa đàm: "Tìm mình trong thế giới hậu tuổi thơ" - cũng chính là tiêu đề cuốn sách của tác giả, TS. Đặng Hoàng Giang.Được Nhã Nam tái bản 2 lần, cuốn sách đề cập tới những người trẻ trong độ tuổi khoảng trên dưới 20 và rất nhiều những trăn trở, kể ra rất nhiều chân dung của họ. Những người trẻ đang trong hành trình bước vào thế giới người lớn với rất nhiều câu hỏi: Tôi là ai? Tôi muốn gì? Điều gì làm tôi hạnh phúc?...
 |
TS Đặng Hoàng Giang tại buổi toạ đàm. |
Giới trẻ có nhu cầu chia sẻ rất khổng lồ
Khoảng cách của anh và các bạn trẻ trong cuốn sách về tuổi tác là rất lớn. Anh đã làm thế nào để họ có thể chia sẻ câu chuyện mà ngay cả những người thân nhất, họ cũng không muốn giãi bày?
- Đây cũng là một trong những thách thức nhất của dự án này. Thách thức đầu tiên của tôi là tìm được các bạn trẻ sẵn sàng ngồi xuống để chia sẻ về mình. Nhưng thách thức hơn là khi đã đồng ý ngồi họ có thể mở lòng và đi xuống sâu những tầng đáy xa xôi nhất tâm hồn các bạn ấy không?...
Có nhiều lúc tôi nghĩ tới việc từ bỏ dự án bởi vì không nghĩ rồi nó sẽ đi đến đâu. Có lúc ngồi hàng tiếng đồng hồ nhưng cũng chỉ xoay quanh bề mặt của chia sẻ. Nhưng rồi tôi nhận ra mình phải vô cùng kiên nhẫn. Cho các bạn ấy và cho cả chính mình thời gian để cùng nhau đi tới tầng sâu nhất của tâm hồn. Và thậm chí, hàng năm sau các bạn ấy mới tiết lộ lý do trốn chạy khỏi gia đình, 6 tháng sau mới đưa cho tôi blog riêng tư.
Cho nên tôi cũng không thấy làm lạ với việc người lớn đang đang dần thất bại trong việc kết nối với trẻ thơ. Khi gia đình và xã hội thiếu sự kiên nhẫn thì không thể kết nối được giới trẻ. Tôi nghĩ rằng nhu cầu được chia sẻ của các bạn trẻ là khổng lồ. Nhưng đáng lẽ ra những người được nghe câu chuyện chia sẻ đó phải là ba mẹ của chúng thì cuối cùng lại không.
 |
Tôi cũng không thấy làm lạ với việc người lớn đang đang dần thất bại trong việc kết nối với trẻ thơ. TS Đặng Hoàng Giang |
Tôi còn nhớ có 2 bạn nữ ở Sài Gòn trời nắng gắt tới gặp tôi, ngồi xuống chỉ sau 2 phút là nức nở và khóc xong thì đi về. Bởi, các bạn ấy không được khóc ở nhà. Tôi thấy thực sự đáng thương và thương cho bố mẹ các bạn ấy nữa.
Có thể tình yêu họ dành cho con cái rất lớn nhưng lại không tiếp cận được với con, không khiến chúng chia sẻ và không lắng nghe chúng. Cho nên, chỉ cần lắng nghe, không phán xét, không dạy dỗ,... thì đã giúp các bạn ấy vượt qua được nỗi cô đơn trong cuộc sống này.
Khi nghe những câu chuyện của các bạn trẻ, anh có bị sốc, bị buồn hay mang cảm giác tiêu cực suốt một thời gian dài hay không và nếu có làm như thế nào để vượt qua?
- Thú thật khi tôi ngồi nghe các bạn hoặc đến nhà hoặc tới nơi vui chơi, hút cần,... thì cả một thế giới đầy đau khổ và bầm dập lộ ra làm tôi thực sự sốc, hoang mang và buồn vì tôi không ý thức được mức độ rộng lớn và dữ dội của tổn thương đó. Tất nhiên nó ảnh hưởng tới tôi. Cách tôi xử lý là sẽ chia sẻ câu chuyện này trong gia đình để hiểu vì sao lại có những việc như vậy trong xã hội này. Tôi giữ khoảng cách nhất định để nhân vật không kéo mình hoà trong sự trầm uất của họ tất nhiên vẫn có sự đồng cảm, thấu hiểu.
Tôi lúc đó như người trị liệu tâm lý, lắng nghe sự thương cảm, giống như một bác sĩ vậy. Tôi coi đây là một công việc, luôn luôn suy nghĩ trong đầu sự kiện này với mình quan trọng như thế nào. Khi các bạn kể, tôi hướng tới việc kể gì, kéo các bạn lại với câu chuyện muốn khai thác. Tôi cũng đọc nhiều tài liệu về tâm lý nên biết rằng tuổi trẻ cần phải nổi loạn, cần khẳng định bản thân,... khi nhìn thấy được sự vận hành của thế giới mình bớt hoang mang hơn.
 |
Buổi toạ đàm thu hút sự tham gia của các bạn trẻ rất đông so với dự kiến của BTC. |
Với các câu chuyện của người trẻ, anh rút kinh nghiệm gì cho mình ở cương vị một người cha?
- Tôi thấy mình may vì đã đi vào dự án này, qua đó tôi thấy mình đã làm sai những gì. Tôi chắc chắn rằng trong quá khứ đã có những so sánh như thế nào đó khiến các con tổn thương nhưng lại coi đó là bình thường. Khi nghe các câu chuyện của bạn trẻ, tôi có sự phản chiếu và rút kinh nghiệm để mình không lặp lại lỗi lầm đó.
Trong suốt 2 năm qua, tôi và vợ đã trao đổi rất nhiều. Tôi nghĩ là chúng tôi đã thay đổi nhiều trong cách nhìn nhận. Khi mình hiểu độ tuổi đó đang nghĩ gì thì bớt phán xét. Ví như tối qua, tôi hỏi con gái rằng bố có buổi ra mắt sách con có đi cùng không? Con gái từ chối nói rằng ở nhà chơi với Kem - là con chó cưng của gia đình.
Nếu như lúc trước, tôi có thể hành xử là bắt con đi vì chả lẽ sự kiện này không bằng con chó của con,... Nhưng khi hiểu, tôi thấy rất bình thường bởi đây là thời gian nó muốn tách ra khỏi bố mẹ, sự cá nhân hoá,... Tôi nhìn sự việc sáng sủa hơn.
Nếu như không được làm bản thân mình thì đó là bi kịch
Một phần trong cuốn sách anh đặt tựa nhỏ là thế giới vắng bóng người lớn - chúng ta nên hiểu thế nào về thế giới vắng bóng người lớn?
- Những nhân vật trong phần này tôi viết đều là những nhân vật sống trong gia đình thiếu vắng sự chăm sóc của cha mẹ. Họ lủi thủi một mình, tự chăm sóc bản thân, tự lớn lên. Họ bị xao nhãng - đây là hiện tượng bị bạo lực tinh thần, ảnh hưởng của nó rất lớn.
Phương Anh - một nhân vật trong cuốn sách của tôi nếu không đi sâu vào bên trong tâm hồn có thể thấy đó là cô gái ngổ ngáo, nói tục, chửi bậy,... Phương Anh hoạt ngôn, giỏi giang, nhanh nhạy nhưng không biết tương lai của bạn ấy sẽ đi tới đâu. Bởi, càng ngày cuộc sống của bạn ấy càng phức tạp lên, sẽ phải đối mặt với nhiều môi trường phức tạp mà giống như bạn ấy nói: Nó như một cái cây, còi cọc không có chất dinh dưỡng mà không biết có chịu được bão táp hay không?...
Tôi còn nhớ, sinh nhật con gái tôi, bạn ấy đã mua một cái bánh nhỏ và mang tới tặng. Tôi biết rằng, bạn ấy thèm khát không khí ấm áp của gia đình như thế nào. Chắc hẳn bố mẹ bạn ấy đã rất thất vọng về cô con gái như thế và tôi chắc rằng khi tôi hỏi: Con gái của chị là người thế nào? Câu trả lời có lẽ: ''Nó là đứa mất dạy''.
Người lớn đã không chạm vào được phần kim cương của lũ trẻ, họ chỉ nhìn bề mặt bên ngoài. Vết mòn trong tương tác gia đình nhiều năm nay khiến những người trong gia đình hằn học và xa lạ với nhau. Có thể chính cha mẹ Phương Anh cũng đang rất đau khổ, đứng trước đống đổ nát là cuộc đời của họ nên không có khả năng chu cấp về mặt tinh thần cho con cái mình? Bi kịch là như vậy.
 |
Tác giả Đặng Hoàng Giang ký tặng sách độc giả. |
Anh có thể nói rõ hơn cụm từ 'những đứa trẻ bị phụ huynh hoá' trong cuốn sách này?
- Các bạn trẻ trong nhóm 'những đứa trẻ bị phụ huynh hoá' gây cho tôi nhiều khó khăn nhất bởi trên bề mặt chúng ta cũng không biết họ đang ở đâu. Họ không bị đánh đập, không bị bố mẹ bắt phải học ngành này hình kia. Họ khá là tự do. Tuy nhiên họ lại gặp rất nhiều bất hạnh. Vậy lý do tại sao lại như thế?...
Khi đi sâu vào cuộc đời của các bạn ấy, tôi mới thấy được bi kịch trong trường hợp này đến từ một chữ rất nguy hiểm đó là chữ 'ngoan'.
Đứa con ngoan là đứa con làm những điều mà gia đình đang thiếu thốn và nghe lời bố mẹ. Chúng phải đọc vị những mong muốn, khao khát giấc mơ của bố mẹ và lấy việc thực hiện chúng là giấc mơ ý nghĩa sống của mình - đây là điều vô cùng độc hại và phá huỷ chúng nó không có cơ hội đi tìm bản thể của mình - điều này vô cùng quan trọng cho người trẻ tuổi.
Đáng tiếc, ở Việt Nam, khao khát có đứa con ngoan đấy rất phổ biến. Bởi, bố mẹ đã sống trong chiến tranh, sống ở thời hậu chiến rất nghèo. Bản thân không được học hành, hôn nhân tan vỡ thành ra tất cả những ước mơ không được thực hiện dù có thức hay vô thức đều trao cho những đứa con thực hiện thay mình để được nở mày nở mặt. Đấy là những gánh nặng khủng khiếp đặt lên vai những đứa trẻ hết sức ưu tú như 2 chị em Ly và Huy trong cuốn sách của tôi.
Chỉ sau khi Ly suy sụp bởi cô bé không chịu được gánh nặng khổng lồ trên đôi vai 22 tuổi, cô rơi vào trầm cảm. Ly giỏi giang, kiếm tiền đi du học, nuôi em,... nhưng cuối cùng bị trầm cảm và quay về nước. Rất may, Ly đã tìm hiểu sách báo và sự chiêm nghiệm của mình ngộ ra rằng, trước nay mình như con trâu kéo cái xe chở đầy ước mơ hạnh phúc của mẹ. Rất nhiều gia đình đang là như thế và rất nhiều bà mẹ đang như vậy.
Vấn đề 'phụ huynh hoá' được trao truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Có thể những người như Ly khi lớn lên nhu cầu tình cảm không được đáp ứng lại biến con của Ly thành những người đáp ứng cho mẹ,... trừ khi nhìn được vấn đề và dừng lại.
Những nhân vật trong cuốn sách của anh nhiều tổn thương, vậy theo anh, làm thế nào để chữa lành?
- Ai cũng có mưu cầu hạnh phúc, tôi không phải là nhà tâm lý nên rất thận trọng khi đưa ra lời khuyên. Nhưng từ câu chuyện của mình, tôi hiểu rằng mình là người hiểu mình muốn gì nhất, đừng nghe nhiều xung quanh. Khi cảm thấy an lạc với cuộc sống của mình, những hành vi của bọn trẻ con vẫn như thế nhưng góc nhìn và cách giải quyết sẽ khác hẳn.
Ai cũng có quyền được làm chính mình. Nếu như không được làm chính bản thân mình thì đó là bi kịch.
Tình Lê

'1491': Cuốn sách mất 3 năm để xuất bản
"Chúng tôi đã mất 3 năm để xuất bản 1491. Vì tìm dịch giả cũng hơi khó, đến lúc dịch xong thì việc biên tập cũng chẳng dễ dàng – đã có 2 biên tập viên của chúng tôi bỏ cuộc".
" alt="TS Đặng Hoàng Giang: Phụ huynh đang không chạm được vào phần kim cương của người trẻ"/>
TS Đặng Hoàng Giang: Phụ huynh đang không chạm được vào phần kim cương của người trẻ