{keywords}Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Cũng chỉ vì khá ưng cái miệng ít nhời của con dâu, mà khi vợ chồng anh cả chuyển nhà vào Sài Gòn, bà đã chọn nhà “anh ba” – chồng Thanh – để an hưởng tuổi già. Những ngày sống cùng cô con dâu cả “chưa thấy người đã thấy tiếng”, bà Hồng nhiều lúc cầu mong tai mình bị điếc, có lẽ sẽ đỡ nhức đầu hơn.

Mỗi khi con dâu đi làm về, bà bị “tra tấn” bởi hàng loạt những câu hỏi ồn ã của nàng dâu trưởng. Nào là mẹ ăn gì chưa, mẹ ở nhà có chuyện gì không, rồi thì một loạt những câu chuyện trên trời dưới đất của cô suốt cả một ngày được rổn rảng kể lể từ lúc cô nàng bước chân về nhà cho đến khi ai vào phòng nấy đi ngủ. Khổ nỗi, chỉ mỗi bà Hồng cảm thấy lạc lõng, nhức đầu với chuyện của con dâu, trong khi đó, con trai bà và lũ cháu lại là những khán giả nhiệt tình trong cuộc hùng biện ngày nào qua ngày khác của “người lắm miệng”.

Khi đến nhà Thanh, bà như được sống trong một “thế giới khác”. Những tuần đầu tiên bà cảm thấy khá thoải mái khi không bị tra tấn đôi tai bởi những câu chuyện đẩu đâu của nàng dâu trưởng. Nhưng cảm giác ấy dần dần biến mất. Bà bắt đầu cảm thấy như thiếu vắng thứ gì đó khó gọi tên mà mãi về sau bà mới nhận ra.

Đến nhà Thanh ở, ngoại trừ những lúc đi về chào hỏi, và những khi có chuyện gì đó cần bàn bạc, bà mới thấy Thanh mở lời. Còn hiếm khi bà thấy Thanh nói những câu chuyện vu vơ, chuyện cơ quan, chuyện bạn bè.

{keywords}

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Giờ bà mới nhận ra, bà đã quên với sự rộn ràng của nhà con dâu trưởng. Bà bắt đầu thấy khó chịu. Những bữa ăn diễn ra trong lặng lẽ chẳng ai nói chuyện với ai, đặc biệt là không khí tẻ lạnh sau bữa ăn khi ăn xong ai về phòng nấy, bỏ lại bà già quen ngủ muộn với nỗi trống trải, khiến bà cảm thấy mình như bị ghẻ lạnh. Thấy như bị coi thường, thiếu sự chăm sóc khi không được hỏi han, chia sẻ

Từ ngày sang nhà Thanh ở, bà cụ 80 suốt ngày sống trong “chiếc hộp ở lưng chừng trời” – căn hộ trong một chung cư cao tầng của Thanh theo cách gọi của bà – chỉ chờ mong con cháu về quây quần trong bữa ăn tối, vui vẻ chuyện trò, ấy vậy nhưng sự im lặng của con dâu khiến bà… phát ốm. Đã từng chứng kiến con dâu ngồi cười trong đám “vịt giời” cười nói om sòm, bà vốn nghĩ con dâu chỉ khiêm tốn, ý tứ khi ra ngoài, ai ngờ sự “khiêm tốn” này đã được sử dụng triệt để trong không khí đáng ra cần phải rất thoải mái của một gia đình. Và nó đã khiến bà cảm thấy hạnh phúc như bị “đóng băng”.

Tối tối, cơm nước xong, thằng con trai bà ngồi ôm cái máy tính, những đứa cháu ngồi học bài, cô con dâu lặng lẽ dọn dẹp bếp núc, bà Hồng ngồi bên cái TV mà thầm nghĩ: Giá không có nó mình… thiếu tiếng người.

Khốn khổ nhất là khi có khách ở quê lên chơi. Dù không đón tiếp bằng khuôn mặt u ám, nhưng sự kiệm lời của con dâu bà khiến ai nấy đều cảm nhận một không khí rất nặng nề. Con dâu bà sẵn sàng nhường phòng cho khách, tất tả chuẩn bị những bữa cơm thịnh soạn không hề nề hà, nhưng bà Hồng vẫn muối mặt khi khách ra về nói nhỏ vào tai bà: Hình như chị Thanh không được hiếu khách lắm, có phải chị coi thường khách nhà quê chúng tôi?

Đã không ít lần bà đánh tiếng với con trai, bà cũng nhận thấy sự cố gắng của con trai trong việc gợi chuyện cho vợ. Chính bản thân bà cũng đã ân cần hỏi han trò chuyện nhưng cô con dâu vẫn chỉ “vâng dạ!” rồi đâu lại vào đấy. Khổ nỗi, cô con dâu quá chu toàn trong việc chăm sóc chồng con, chăm sóc mẹ già. Những chiếc áo thơm tho phẳng lỳ con trai bà mặc, những bữa cơm nóng hổi thơm, ngôi nhà sạch như lau như ly… đều một tay Thanh đảm đương sau giờ đi làm về, không khiến bà động tay vào bất cứ việc gì dù rất nhỏ. Cô cũng chẳng một nửa lời hỗn hào, hay có thái độ xấc xược với mẹ chồng. Cái sự hoàn hảo đến tròn trịa trong cái vẻ lặng câm của con dâu khiến bà ngột ngạt đến tột độ.

Vốn không phải là một bà mẹ chồng nanh nọc, nhưng chính bà phải công nhận rằng thì chính cái sự kiệm lời của con dâu đã khiến bà đổ bệnh. Ngày bà nhập viện, bác sỹ cũng chẳng tìm nổi một khiếm khuyết nào về thể trạng, chỉ nói tại bà suy nghĩ nhiều quá, tại “bệnh người già”, chỉ cần an dưỡng nghỉ ngơi, tinh thần thoải mái là bà sẽ khỏi.

Bà quyết rồi, ra viện, bà sẽ về quê ở. Bà cũng chẳng vào Nam theo cô con dâu suốt ngày nói cười rổn rảng, và nhất định, bà cũng sẽ chẳng trở lại ngôi nhà có cô con dâu nề nếp đến mức đếm được cả lời nói trong ngày với mẹ chồng. Bà sẽ đón Tết trong không khí thoáng đãng của làng quê, có tiếng gà gáy sáng, có tiếng nói cười, chào mời nhau nhộn nhịp trên đường làng.

(Theo Lan Tường/Pháp luật Việt Nam)" />

Con dâu kiệm lời, mẹ chồng ám ảnh

Ngoại Hạng Anh 2025-03-11 00:24:24 8

Nỗi ám ảnh của các mẹ chồng là những cô con dâu lắm mồm. Nhưng cũng không ít các cô con dâu “ngậm hến” khiến mẹ chồng lên cơ… đột quỵ.

Thanh về làm dâu nhà bà Hồng đã gần 20 năm. Con gái đầu lòng của cô đã 18 tuổi. Lâu nay,âukiệmlờimẹchồngámảandrea bà Hồng vẫn “có cảm tình” nhất với Thanh trong số 4 cô con dâu của bà, bởi không mấy khi bà nghe thấy Thanh to tiếng giữa chốn đông người. Khi cả nhà hội họp vui vẻ, mấy cô con dâu thi nhau nói oang oang khiến bà nhức cả đầu, thì cũng chỉ thấy Thanh ngồi cười, thi thoảng nói vài câu cho có chuyện.

{ keywords}
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Cũng chỉ vì khá ưng cái miệng ít nhời của con dâu, mà khi vợ chồng anh cả chuyển nhà vào Sài Gòn, bà đã chọn nhà “anh ba” – chồng Thanh – để an hưởng tuổi già. Những ngày sống cùng cô con dâu cả “chưa thấy người đã thấy tiếng”, bà Hồng nhiều lúc cầu mong tai mình bị điếc, có lẽ sẽ đỡ nhức đầu hơn.

Mỗi khi con dâu đi làm về, bà bị “tra tấn” bởi hàng loạt những câu hỏi ồn ã của nàng dâu trưởng. Nào là mẹ ăn gì chưa, mẹ ở nhà có chuyện gì không, rồi thì một loạt những câu chuyện trên trời dưới đất của cô suốt cả một ngày được rổn rảng kể lể từ lúc cô nàng bước chân về nhà cho đến khi ai vào phòng nấy đi ngủ. Khổ nỗi, chỉ mỗi bà Hồng cảm thấy lạc lõng, nhức đầu với chuyện của con dâu, trong khi đó, con trai bà và lũ cháu lại là những khán giả nhiệt tình trong cuộc hùng biện ngày nào qua ngày khác của “người lắm miệng”.

Khi đến nhà Thanh, bà như được sống trong một “thế giới khác”. Những tuần đầu tiên bà cảm thấy khá thoải mái khi không bị tra tấn đôi tai bởi những câu chuyện đẩu đâu của nàng dâu trưởng. Nhưng cảm giác ấy dần dần biến mất. Bà bắt đầu cảm thấy như thiếu vắng thứ gì đó khó gọi tên mà mãi về sau bà mới nhận ra.

Đến nhà Thanh ở, ngoại trừ những lúc đi về chào hỏi, và những khi có chuyện gì đó cần bàn bạc, bà mới thấy Thanh mở lời. Còn hiếm khi bà thấy Thanh nói những câu chuyện vu vơ, chuyện cơ quan, chuyện bạn bè.

{ keywords}

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Giờ bà mới nhận ra, bà đã quên với sự rộn ràng của nhà con dâu trưởng. Bà bắt đầu thấy khó chịu. Những bữa ăn diễn ra trong lặng lẽ chẳng ai nói chuyện với ai, đặc biệt là không khí tẻ lạnh sau bữa ăn khi ăn xong ai về phòng nấy, bỏ lại bà già quen ngủ muộn với nỗi trống trải, khiến bà cảm thấy mình như bị ghẻ lạnh. Thấy như bị coi thường, thiếu sự chăm sóc khi không được hỏi han, chia sẻ

Từ ngày sang nhà Thanh ở, bà cụ 80 suốt ngày sống trong “chiếc hộp ở lưng chừng trời” – căn hộ trong một chung cư cao tầng của Thanh theo cách gọi của bà – chỉ chờ mong con cháu về quây quần trong bữa ăn tối, vui vẻ chuyện trò, ấy vậy nhưng sự im lặng của con dâu khiến bà… phát ốm. Đã từng chứng kiến con dâu ngồi cười trong đám “vịt giời” cười nói om sòm, bà vốn nghĩ con dâu chỉ khiêm tốn, ý tứ khi ra ngoài, ai ngờ sự “khiêm tốn” này đã được sử dụng triệt để trong không khí đáng ra cần phải rất thoải mái của một gia đình. Và nó đã khiến bà cảm thấy hạnh phúc như bị “đóng băng”.

Tối tối, cơm nước xong, thằng con trai bà ngồi ôm cái máy tính, những đứa cháu ngồi học bài, cô con dâu lặng lẽ dọn dẹp bếp núc, bà Hồng ngồi bên cái TV mà thầm nghĩ: Giá không có nó mình… thiếu tiếng người.

Khốn khổ nhất là khi có khách ở quê lên chơi. Dù không đón tiếp bằng khuôn mặt u ám, nhưng sự kiệm lời của con dâu bà khiến ai nấy đều cảm nhận một không khí rất nặng nề. Con dâu bà sẵn sàng nhường phòng cho khách, tất tả chuẩn bị những bữa cơm thịnh soạn không hề nề hà, nhưng bà Hồng vẫn muối mặt khi khách ra về nói nhỏ vào tai bà: Hình như chị Thanh không được hiếu khách lắm, có phải chị coi thường khách nhà quê chúng tôi?

Đã không ít lần bà đánh tiếng với con trai, bà cũng nhận thấy sự cố gắng của con trai trong việc gợi chuyện cho vợ. Chính bản thân bà cũng đã ân cần hỏi han trò chuyện nhưng cô con dâu vẫn chỉ “vâng dạ!” rồi đâu lại vào đấy. Khổ nỗi, cô con dâu quá chu toàn trong việc chăm sóc chồng con, chăm sóc mẹ già. Những chiếc áo thơm tho phẳng lỳ con trai bà mặc, những bữa cơm nóng hổi thơm, ngôi nhà sạch như lau như ly… đều một tay Thanh đảm đương sau giờ đi làm về, không khiến bà động tay vào bất cứ việc gì dù rất nhỏ. Cô cũng chẳng một nửa lời hỗn hào, hay có thái độ xấc xược với mẹ chồng. Cái sự hoàn hảo đến tròn trịa trong cái vẻ lặng câm của con dâu khiến bà ngột ngạt đến tột độ.

Vốn không phải là một bà mẹ chồng nanh nọc, nhưng chính bà phải công nhận rằng thì chính cái sự kiệm lời của con dâu đã khiến bà đổ bệnh. Ngày bà nhập viện, bác sỹ cũng chẳng tìm nổi một khiếm khuyết nào về thể trạng, chỉ nói tại bà suy nghĩ nhiều quá, tại “bệnh người già”, chỉ cần an dưỡng nghỉ ngơi, tinh thần thoải mái là bà sẽ khỏi.

Bà quyết rồi, ra viện, bà sẽ về quê ở. Bà cũng chẳng vào Nam theo cô con dâu suốt ngày nói cười rổn rảng, và nhất định, bà cũng sẽ chẳng trở lại ngôi nhà có cô con dâu nề nếp đến mức đếm được cả lời nói trong ngày với mẹ chồng. Bà sẽ đón Tết trong không khí thoáng đãng của làng quê, có tiếng gà gáy sáng, có tiếng nói cười, chào mời nhau nhộn nhịp trên đường làng.

(Theo Lan Tường/Pháp luật Việt Nam)
本文地址:http://vip.tour-time.com/html/06e199547.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Brentford vs Aston Villa, 0h30 ngày 9/3: Sân nhà không phải lợi thế

{keywords}Quách Ngọc Ánh (sinh năm 1997) vừa mới kết hôn được 6 tháng. 

“Trước khi cưới, tôi lo lắng đến mức giảm đến 4kg, nhưng sau khi cưới, không biết mình đang ở nhà chồng hay nhà mẹ đẻ vì chẳng có gì thay đổi, vẫn được mọi người quan tâm, chiều chuộng như ở nhà mình”.

Ánh chia sẻ, biết con dâu quê Thanh Hoá, mẹ chồng cô đã tế nhị “rào trước”: “Mọi người không kỳ thị gì đâu, không phải lo lắng hay suy nghĩ nhiều”.

Và đúng như lời mẹ chồng nói, không chỉ mẹ chồng mà họ hàng đều rất yêu quý, cởi mở với cô ngay từ ngày đầu về nhà.

“Biết mình vừa đi xa về mệt, mọi người còn không cho mình rửa bát hay dọn dẹp gì. Mình chỉ phụ vài việc vặt thôi. Mọi người trong họ ai cũng rất tình cảm”.

Còn với mẹ chồng - người mà Ánh bằng cái tên thân thương là “mẹ Tuyên”, cô dâu trẻ cho biết cô nhận được quá nhiều tình yêu thương và chỉ bảo chân thành từ mẹ. 

“Mẹ gọi con dâu dậy ăn sáng, bắt ăn nhiều vì mình hơi gầy. Hôm nào về với mẹ, mẹ cũng pha sữa cho mình uống. Có lần, mình bị rong kinh, mẹ vừa biết đã xin nghỉ việc tức tốc đưa mình đi khám, sau đó mua gà tần rồi cháo bồi bổ cho mình”.

“Khi 2 đứa lên Hà Nội, mẹ chỉ sợ các con không có tiền nên lúc nào cũng gửi đồ lên, rồi mẹ còn đưa cả thẻ lương cho mình cầm để chi tiêu. Tiền dự trữ của mẹ, mẹ cũng đưa cho mình cầm hết”.

“Hôm nào mẹ cũng nhắn tin hỏi thăm, rồi chỉ bảo mình cách quan tâm mọi người trong họ, rồi chỉ mình ăn chay niệm Phật, phóng sinh hướng về những điều tốt đẹp nữa”.

{keywords}
Mẹ chồng nấu nước ngâm chân bằng rau mùi cho Ngọc Ánh hôm 30 Tết để con dâu đỡ tủi thân trong cái Tết xa nhà đầu tiên.
{keywords}
Mẹ chồng nhặt tóc sâu lúc con dâu đang ngủ.

Ánh kể, có những hôm 2 vợ chồng từ Hải Phòng lên Hà Nội, mẹ chồng cô khóc, bảo con trai lên cũng được nhưng con dâu thì ở lại với mẹ.

“Mẹ chỉ có 2 người con trai, chồng mình là lớn nên mẹ rất mong có một đứa con gái để yêu thương, chiều chuộng”.

Ngọc Ánh cũng chia sẻ những tâm sự của mẹ chồng vào ngày cưới của các con. Trong đó, “mẹ Tuyên” viết: “Cô gái nhỏ nhắn ơi, 230km là chặng đường con về nhà chồng. Cả ngần ấy tiếng đồng hồ con hồi hộp, lo lắng lắm phải không? Hành trang của con là tình yêu và sự vun trồng chăm lo của hai bên gia đình.

Vượt trùng xa về với Hải Phòng yêu dấu, về làm dâu của mẹ. Cảm ơn con nhiều lắm con dâu. Nhớ ngày con về ra mắt, cả nhà thấy con nhỏ nhắn, mong manh nhưng rất vui vẻ, thân thiện nên mẹ giả vờ bớt khó tính đi đấy. Nhưng từ hôm nay, con là con dâu của mẹ rồi, hết tuần trăng mật rồi. Mẹ sẽ bắt đầu khó tính.

Để mẹ nói cho mà nghe: Làm dâu mẹ mỗi sáng phải thức dậy trước 11 giờ sáng, bắt con trai mẹ giặt quần áo, nấu cơm, lau nhà. Con tuyệt đối không rửa bát vì nước xà phòng ngấm vào, móng tay sẽ bị bong, bị hỏng. Mẹ rút kinh nghiệm từ chính mẹ. Phụ nữ lười một chút sẽ hạnh phúc. Đừng cái gì cũng làm hết, biết hết, không cần quá giỏi, quá đảm đang nhé con. Hãy luôn cười thật tươi và trang điểm, diện những bộ váy xinh hợp với con… Hãy nhắn tin và gọi điện cho mẹ ngay lập tức nếu như chồng con bắt nạt hay làm con buồn nhé. Mẹ sẽ giúp con. Yêu con dâu thật nhiều”.

Ngọc Ánh kể, đọc những dòng tâm sự của mẹ chồng, cô đã cảm động phát khóc. Cô dâu trẻ cho biết, khi nhận được những tình cảm chân thành ấy từ mẹ chồng, cô chỉ biết cố gắng ngoan ngoãn, kiếm tiền để sau này phụ giúp 2 người mẹ trong cuộc đời.

Đọc những dòng chia sẻ của Ngọc Ánh, nhiều  chị em đã hết lời ca ngợi bà mẹ chồng "quốc dân" và cô con dâu may mắn. Một số người bình luận đùa vui: "Nhà còn cậu con trai nào không?". 

Ánh cho biết, sau khi chia sẻ về mẹ chồng trên mạng xã hội, cô cũng không kể gì với mẹ. Nhưng sau đó, mẹ chồng cô được các đồng nghiệp "mách", bà đã rất vui khi được mọi người khen và cảm động trước những suy nghĩ, tình cảm của con dâu. Bà trêu cô: "Nịnh mẹ chồng giỏi nhỉ!".

{keywords}
Tin nhắn phê bình của mẹ chồng gửi cho con trai - chồng của Ngọc Ánh.
{keywords}
Những lời dặn dò, quan tâm của mẹ chồng Ngọc Ánh với con dâu.
{keywords}
Hội chị em hết lời ca ngợi bà mẹ chồng tình cảm, tâm lý.
{keywords}
 
{keywords}
 

Đăng Dương

Mẹ chồng quốc dân bao cô gái đăng ký làm con dâu

Mẹ chồng quốc dân bao cô gái đăng ký làm con dâu

Đoạn video ghi lại hình ảnh người mẹ phân tích cho cậu con trai lý do vì sao mình chiều con gái hơn. Bà còn cho biết, sau này con trai lấy vợ, bà sẽ coi con dâu như con gái ...

">

Nàng dâu khoe mẹ chồng vạn người mê, hội chị em ghen tị

Đọc bài viết  Xấu hổ vì trí thức Việt cũng tham ăn tục uống của Nguyễn ThịHoan. Tôi cũng xin có một vài suy nghĩ về văn minh tiệc đứng hay gọi là buffet.

Trước hết, tôi đồng cảm với tác giả vì tôi cũng từng chứng kiến nhiều cảnh rấtxấu hổ về việc này. Tôi xin kể ra như sau:

- Kỳ đi Thái Lan sau khi tới giờ ăn trưa với thức ăn tự chọn tại nơi tour dulịch đã đặt, một người trong đoàn VN (cũng là trí thức) lấy một dĩa cơm chiênrất nhiều cơm và lấy cùng lúc 2 cái đùi gà to. Anh ta ăn chỉ được một nữa rồibỏ.

- Một lần ở Singapore khi đi thăm một trường Đại học, tới giờ ăn trưa tạitrường khoản đãi. Đoàn người VN chúng ta cứ tranh nhau vào lấy, không xếp hànggì cả, trong khi các bạn Singapore đứng nhìn và xếp hàng chờ. Đến khi bạn vàođược để lấy thức ăn thì có nhiều món không còn và họ chỉ ăn qua loa những thứcòn lại

- Lần khác khi họp về y tế học đường do Bộ GD&ĐT triệu tập, giờ giải lao cóphục vụ bánh ngọt, cà phê ... thì những người ra trước họ đứng xung quanh dãybàn bày thức ăn, thức uống và tự nhiên vừa đứng ăn vừa trò chuyện mà không chừachỗ cho những người khác có thể vào lấy phần. Tệ hại hơn là sau đó họ lấy bánhngọt và những gói cà phê, gói trà chanh ... mang về bỏ vào túi để dành.

Bạn nghĩ gì về câu chuyện này? Bạn có thể chia sẻ những câu chuyện của mình gửi về hòm thư doisong@vietnamnet.vn
Trân trọng cảm ơn

">

Ăn buffet, nhiều người Việt nhét bánh ngọt, cà phê vào túi... đem về

Soi kèo góc Chelsea vs Leicester City, 21h00 ngày 9/3

Trần Hà Bảo Phương và Ngô Mỹ Linh đều là học sinh lớp 9 trường Quốc tế Liên Hợp Quốc UNIS Hà Nội. Sau một chuyến đi thiện nguyện, hai em đã nảy ra ý tưởng làm dự án “Speak your dream” (Hãy nói ước mơ của bạn).

Dự án là tâm huyết của hai nữ sinh và các bạn với mong muốn thay đổi cách nhìn của phụ huynh về lứa tuổi học trò - lứa tuổi đầy ước mơ và hoài bão. 

{keywords}
Trần Hà Bảo Phương với dự án thiện nguyện mong muốn các bậc cha mẹ thay đổi cách nhìn về mơ ước của con trẻ.


“Nghỉ hè, em cùng nhóm thiện nguyện lên Hoà Bình để tặng sách cho các em nhỏ. Bởi, làng của các em quá nghèo, sách giáo khoa còn phải mượn các trường khác, không có sách để đọc. Khi tiếp xúc với các em nhỏ, có một cô bé nói với em thích làm nhà báo, nhưng cũng không dám ước mơ. Cô bé đó bảo, nhà nghèo, bố mẹ không ủng hộ, không có cơ hội đi học thì ước mơ làm gì”, Bảo Phương kể.

Sau chuyến đi đó, Bảo Phương về lại trường nhưng lòng đầy trăn trở, Phương nhớ tới nụ cười, ánh mắt rạng ngời khi nghĩ tới ước mơ nhưng lại trầm buồn trở về thực tại nghèo khó của cô bé đó.

“Thực sự em thấy thương các em nhỏ ở đó vô cùng, em đã hứa với chúng năm sau sẽ tới. Đúng lời hứa năm sau em tới Hoà Bình thật nhưng cũng là năm cuối cùng cô bé đó được tới trường, em ấy chỉ được học hết lớp 5”, Bảo Phương chia sẻ.

Tháng 5 vừa qua, Phương đã lên ý tưởng dự án "Hãy nói ước mơ của bạn" như một lời hứa hoàn thành ước nguyện cho em nhỏ ở Hoà Bình, cũng là để lan toả sức mạnh của ước mơ tới nhiều người, nhất là những bậc phụ huynh. Bởi phụ huynh chính là rào cản để các em nhỏ không dám ước mơ, không dám phát triển tự nhiên.

“Thay vì cho các em phát triển tự nhiên, thì phụ huynh lại quá bao bọc con cái, cố gắng định hướng giúp đỡ con cái nhưng theo cách mà họ muốn. Chính vì thế chúng em nghĩ rằng, cuối năm nay sẽ tổ chức một buổi hội thảo với giáo sư người Malaysia và chuyên gia tâm lý để chia sẻ với các phụ huynh, làm thế nào để họ vừa làm cha, làm mẹ nhưng cũng nên làm bạn với con cái và giúp đỡ chúng, thay vì áp đặt mong muốn bản thân mình lên con trẻ”, Bảo Phương chia sẻ.

{keywords}
Trần Hà Bảo Phương và các bạn cùng thực hiện dự án.

Bảo Phương cũng cho biết, một số bạn mà em từng gặp thường tâm sự rằng: “Tớ thích làm nghề này nhưng bố mẹ tớ không ủng hộ vì không thể làm được”.

Bảo Phương cho rằng, thành công không chỉ gói gọn trong một chữ “tiền”, mà đó có thể là những suy nghĩ, kinh nghiệm các em có thể tích luỹ được, không chỉ là làm nghề này vì bố mẹ bắt buộc mà phải có sự đam mê mới bền vững được. Làm nghề gì cũng phải có tâm mình trong đó.

Trong khi đó, Ngô Mỹ Linh chia sẻ, em cũng là người mà chính bố mẹ từng không ủng hộ ước mơ của mình - trở thành chuyên gia tâm lý.

"Khi em nói chuyện với mẹ, mẹ hơi buồn vì nghĩ nghề đó không thể kiếm ra tiền. Khi bạn Phương đưa ra ý tưởng cho dự án này, em ủng hộ nhiệt tình và hối thúc bạn làm nhanh vì em hiểu tâm lý đứa trẻ khi bố mẹ không thích điều chúng muốn", Linh tâm sự về câu chuyện của mình. 

Trần Hà Bảo Phương và bạn bè thân thiết của mình quyết định tổ chức dự án “Speak your dream” tại Hà Nội thay vì chỉ đi ra vùng ngoại ô, xa xôi.

Về kinh phí, Bảo Phương cho biết,  ban tổ chức sẽ đi bán nước, vòng tay, bánh kẹo. Những thành viên và cộng tác viên của dự án sẽ cùng tham gia và hỗ trợ những buổi đi bán như vậy.

Chi tiền triệu thuê sinh viên ngắt nụ hoa

Chi tiền triệu thuê sinh viên ngắt nụ hoa

Mỗi nhà vườn trồng hoa cúc ở Đà Nẵng chi khoảng 2 triệu đồng một ngày để thuê người ngắt bớt nụ hoa để kịp bán dịp Tết Kỷ Hợi 2019.

">

2 nữ sinh lớp 9 với dự án thiện nguyện đáng nể

{keywords}Mâm cúng của một gia đình ở Hà Nội. Ảnh: VietNamNet

Nam mô A Di Đà Phật (3 lần).

Con lạy chín phương trời, mười phương chư Phật, chư Phật mười phương.

Con kính lạy hoàng thiên hậu thổ, chư vị tôn thần.

Con kính lạy các ngài thần linh bản xứ cai quản trong khu vực này.

Hôm nay là ngày: ...

Tín chủ chúng con là: (tên người khấn).

Ngụ tại: (địa chỉ của nhà tín chủ).

Nhân Tết Thanh minh, tín chủ con thành tâm sắm lễ, quả cau lá trầu, hương hoa trà quả, thắp nén tâm hương kính dâng trước án, kính mời chư vị tôn thần lai lâm chiếu giám.

Gia đình chúng con có ngôi mộ của: (cha, ông hay cụ tam đại, tứ đại theo vai của người dưới mộ so với tín chủ), táng tại xứ này, nay muốn sửa sang xây đắp.

Vì vậy chúng con xin kính cáo các đấng thần linh, thổ công, thổ phủ, long mạch, tiền chu tước, hậu huyền vũ, tả thanh long, hữu bạch hổ và chư vị tôn thần cai quản trong khu vực này.

Chúng con kính mời các vị chư thần về đây chứng giám lòng thành, thụ hưởng lễ vật, độ cho vong linh được an nhàn yên ổn, siêu thoát.

Cúi xin các vị phù hộ độ trì cho tín chủ chúng con toàn gia mạnh khỏe an bình, bốn mùa không tật ách, tám tiết hưởng thái bình.

Nam mô A Di Đà Phật (3 lần).

Trong Tết Thanh minh, các gia đình cũng thường cúng gia tiên tại nhà. Độc giả có thể tham khảo mẫu văn khấn gia tiên như sau:

Hôm nay là ngày... tháng... năm...

Nay con giữ việc phụng thờ tên là... ,…tuổi, sinh tại xã... , huyện.... , tỉnh... cùng toàn gia, trước bàn thờ gia tiên cúi đầu bái lễ.

Kính mời thổ công Táo quân đồng lai cách cảm.

Kính dâng lễ bạc: Trầu rượu, trà nước, vàng hương, hoa quả cùng phẩm vật lòng thành nhân dịp...

Kính mời hương hồn nội ngoại tổ tiên, kỵ, cụ, ông bà, cha mẹ, cô dì chú bác, anh chị em chứng giám và hưởng lễ.

Lê Phương

Những lưu ý khi đi tảo mộ dịp Tết Thanh minh

Những lưu ý khi đi tảo mộ dịp Tết Thanh minh

Theo chuyên gia phong thủy, trong quá trình tảo mộ, phải quét, dọn cỏ dại ở mộ phần của tổ tiên, thêm đất mới, hoa tươi và cũng nên quét dọn cả phía sau mộ.

">

Bài cúng Tết Thanh Minh

Sau khi đăng tải bài viết “Nhiều người Việt ở Nhật bị kỳ thị vì ăn cắp vặt?”,VietNamNet đã nhận được rất nhiều phản hồi của độc giả. Hầu hết các độc giả đềuthừa nhận thói ăn cắp vặt của người Việt ở nước ngoài là có thật, nhiều độc giảkể câu chuyện mà mình chứng kiến.
 
Đến giám đốc cũng “chôm” đồ
 
Độc giả Trọng Tuấn kể về một vị giám đốc, là chủ của mấy công ty lớn có tên tuổiở TP. Hồ Chí Minh, nhưng vẫn có thói “chôm” đồ khi ra nước ngoài.
 
Độc giả này kể: “Có vị giám đốc vào một siêu thị bên Nhật. Thường các siêu thịbên Nhật có các kệ để ô dù phục vụ như những chiếc xe đẩy hay giỏ xách hàng nhưsiêu thị  tại Việt Nam. Sau khi sử dụng, vị giám đốc này tiện tay “đá” luôn vàmang về Việt Nam. Nếu nói “mất cơm nghi kẻ đói, mấy gói nghi kẻ nghèo” thì chưađúng, mà cái chính là lòng tự trọng”.

{keywords}
Tấm biển dành cho người Việt ở Thái Lan


Độc giả có tên Hà Nguyễn, hiện đang sống ở nước ngoài cho biết, người Việt ởnước ngoài ăn trộm, ăn cắp rất nhiều. Độc giả này kể: “Một điều đáng xấu hổ làngười Việt ở nước ngoài ăn trộm vặt rất nhiều. Và thái độ khinh bỉ và coi thườngcủa người nước ngoài đối với một số người ăn cắp vặt ảnh hưởng đến đại cộng đồngngười Việt ở nước ngoài. Đôi khi đi ra đường tôi không muốn làm quen với ngườiViệt vì thấy xấu hổ”.
 
Độc giả Oanh thì cho biết, chị sang Đài Loan công tác cũng gặp những tấm biểncảnh báo nạn trộm cắp vặt viết bằng tiếng Việt tương tự như tấm biển bên nhật.“Chứng tỏ người Việt có rất nhiều “thành tích” ở khắp nơi”, độc giả này đúc kết.
 
Không chỉ ăn cắp, ăn trộm vặt, có độc giả còn cho biết, một số người Việt sống ởnước ngoài còn lập hẳn đường dây để “tuồn” đồ ăn cắp về Việt Nam bán. Có ngườiđi du học ở Nhật về còn khoe thành tích “ăn cắp không bị camera phát hiện” vớibạn bè như một niềm tự hào.

Và đến trẻ con cũng biết gian lận, độc giả Phi Nhung chia sẻ: “Thật đáng xấuhổ, ăn cắp vặt, gian lận, đố kỵ ...là thói xấu đã ăn sâu vào tiềm thức của conngười Việt Nam mất rồi! Tôi đã từng chứng kiến một bà mẹ, làm phó giám đốc mộtcơ quan quản lý hẳn hoi, không phải thiếu tiền, nhưng khi đưa con đi nghỉ mátvào nhà hàng ăn thịt nướng, đứa con gái của bà đã sớm nhiễm thói ma lanh, ănxong ném que xiên thịt xuống đất và giấu đi, khi nhà hàng đếm xiên để thanh toánkhông biết để tính tiền và thành tích này của con được bà mẹ hết lời khen làthông minh, nhanh nhẹn và còn khoe thành tích của con với đám nhân viên đi cùng.Thói xấu được nuôi dưỡng như thế, làm sao đây?”.
 
Túng thiếu nên bất chấp liêm sỉ?

 
Một bộ phận độc giả cho rằng, thói trộm cắp vặt của người Việt khi ra nước ngoàilà do cuộc sống khó khăn, buộc họ phải làm “liều”.

{keywords}
Tấm biển cảnh báo người Việt ở Nhật Bản

Độc giả Nguyễn Phước phân tích: “Nguyên nhân sâu xa là do các trung tâm du họcNhật Bản, các trường dạy tiếng Nhật vì lợi nhuận mà chấp nhận học sinh du họcvới trình độ tiếng Nhật quá thấp. Do vậy khi các em sang Nhật không thể xin đượcviệc, không có tiền trang trải cuộc sống nên đã làm liều”.

“Theo tôi được biết thì hiện nay nhiều bạn tìm cách sang Nhật để kiếm việc làmthông qua con đường du học. Họ không có mục đích học tập, chỉ mong sang kiếmviệc làm, chi phí môi giới được gọi bằng tên chi phí tư vấn du học rất tốn kém,ngoài ra còn cả chi phí cho thời gian học chút ít tiếng Nhật ở Việt Nam theo yêucầu..
 
Và không tìm hiểu kỹ chuyện tìm việc khi sang tới đây (có lẽ người tư vấn thườngnói tới chuyện tìm việc quá dễ dàng), nhưng kinh tế Nhật đang khó khăn ngườiNhật còn gian nan huống gì người Việt. Các bạn sang Nhật theo diện này khi sangđây thường chẳng có tiền dự phòng vì nghĩ đi làm được ngay. Cho nên chuyện ăncắp, làm việc xấu để kiếm sống tất yếu xảy ra. Thành phố có tấm biển trên làthành phố Omya - tỉnh Saitama”, độc giả Ly Lan chia sẻ thêm.
 
Tuy nhiên, một số độc giả lại cho rằng, thói trộm cắp của người Việt đã “ăn vàomáu”, không chỉ người nghèo mà ngay cả những người giàu cũng có thói này.
 
“Đất nước quá nghèo khổ nên dân khốn khổ không còn nghĩ gì hơn là bất chấp liêmsỉ để "giành khả năng sống sót". Tuy nhiên, ở không ít nước khác còn nghèo khổhơn, tại sao dân không mang tiếng? Có phải vì người nghèo khó ở những đất nướcgia kia có văn hóa hơn và biết chăm lo cho thể diện quốc gia hơn người Việt. Xétvề quy luật sinh tồn thì có vẻ không hợp lý.
 
Nhưng có lẽ bởi người Việt đã tự sinh ra văn hóa của mình trong ứng xử với nhau.Ở đây những người có cơ may hơn người khác thường sắn sàng chà đạp lên đồng tộc.Đến khi những kẻ dưới đáy ngoi lên lại chà đạp lên những người như họ trước kia.Và như thế nó ăn vào huyết quản thành gien di truyền không ai cần quan tâm đếnliêm sỉ, dĩ nhiên thể diện quốc gia thì lại càng quá xa vời. Xin đừng tráchnhững người Việt ở nước ngoài. Hãy trách những người Việt đang sống với nhaungay trong nước!”, độc giả Quốc Mạnh tiếp lời.

  • K. Minh (tổng hợp)
">

Giám đốc người Việt cũng 'chôm' đồ khi ra nước ngoài

友情链接