Tôi xin lỗi khi phải hỏi điều này...
Nói "Tôi xin lỗi" tưởng chừng lịch sự, nhưng lạm dụng cụm từ này, đặc biệt trong những tình huống không nhất thiết phải xin lỗi, có thể làm giảm tác động của những gì bạn nói tiếp theo.
Khi sử dụng cụm từ ngữ "xin lỗi", ví dụ "Tôi xin lỗi, tôi muốn nói một câu cuối cùng" hoặc "Có thể chỉ là tôi, nhưng..." sẽ làm hạ thấp yêu cầu bạn đưa ra.
Chuyên gia tâm lý khuyên chỉ cần yêu cầu những gì bạn muốn, ví dụ "Bạn có thể chuyển tiếp email đó cho tôi không?" hoặc "Bạn có thể giúp tôi lấy tài liệu này không?" và kết thúc bằng câu "cảm ơn".
![]() |
Nhà văn Nguyễn Trương Quý. |
Nguyễn Trương Quý từ lâu vẫn trung thành với tản văn, thể loại cho anh không gian để tung tẩy ngòi bút, tạt ngang tạt dọc. Nhưng ở những cuốn gần đây, với kiến thức tích lũy nhiều năm, tản văn của Trương Quý trở nên giàu tính khảo cứu hơn, và vì thế có một vẻ hấp dẫn mới.
Cuốn sách Hà Nội bảo thế là thườngnhư những câu chuyện bên chén trà ngoài quán nhỏ hay mâm cơm trong gia đình, ghi chép nhiều nét cạnh của Hà Nội, những suy tư xoay quanh vài món ăn, chuyện xe kéo, chuyện nhảy đầm, cũng có khi là chuyện bộ com lê thời thuộc địa khiến ai nấy mặc vào ăn ảnh, có khi là chuyện một bài ca cứ nhắc ta nhớ mãi một chiếc thắt lưng xanh, cách phục sức hay tâm tình của con người đô thị Hà Nội… Đó chính là những mảnh ghép của Hà Nội, là bản sắc, căn tính, những đặc trưng, nho nhỏ thôi nhưng để Hà Nội không lẫn với bất kỳ nơi nào khác.
Nguyễn Trương Quý hay bắt đầu với những quan sát nhỏ mà ít người để ý, tưởng như chẳng cần cho ai. Anh miêu tả, nhẩn nha, để rồi nối được một sợi dây giữa xưa và nay, cũ và mới, cho thấy những biến động của lịch sử đô thị tác động lên con người.
Nết ăn ở, cách phục sức, lối đi lại, cách thưởng lãm thú vui ở đời, dường như những thứ đời thường ấy có thể gợi ra vài câu hỏi về nét tính cách cư dân cộng đồng Hà Nội. Đã có những gì "di truyền" qua chừng trăm năm trở lại đây? Đã có những gì biến cải cho phù hợp với nhịp sống hôm nay? Câu trả lời chẳng bao giờ là tuyệt đối, bởi tưởng như vừa có đáp án đã lại thấy có vô vàn nghiệm số khác.
Một đôi chuyện về thói ăn mặc hay nết người Hà Nội có thể khiến người đọc kêu lên: Cầu kỳ thế! Sự cầu kỳ đến mức tưởng như khó nhọc của một số người sống ở Hà Nội có khi nói lên một điều: họ đang tận hưởng cảm giác muốn làm một chúa trời của thế giới họ đang sống, dẫu có khi chỉ quanh quẩn vài con phố. Nhưng có hề gì, khi việc nhấm nháp cái đã qua, chứng kiến cái sắp qua và đón đợi cái sắp đến còn đầy ắp niềm hưng phấn, thì ta bảo, cảm giác ấy ở Hà Nội thế là thường!
Hà Nội bảo thế là thườngcùng với nhiều cuốn sách khác của Nguyễn Trương Quý góp phần làm nên một định nghĩa về Hà Nội, cố định những giá trị, để Hà Nội dù trở nên hiện đại vẫn là một đô thị có hồn cốt riêng. Vì tình yêu Hà Nội, năm 2019, tác giả Nguyễn Trương Quý cũng nhận được giải thưởng Bùi Xuân Phái.
Tình Lê
Đây có thể xem đây là bộ sách tập hợp đầy đủ nhất, có tính bách khoa hàn lâm về tín ngưỡng Then của các dân tộc Tày, Nùng, Thái sống trên lãnh thổ Việt Nam.
" alt=""/>Hà Nội bảo thế là thườngCậu bé phát bệnh hồi cuối năm ngoái. Trong đợt điều trị viêm xương, bác sĩ phát hiện em bị suy thận mạn giai đoạn cuối nên chuyển tuyến lên Bệnh viện Nhi đồng 2 để chạy thận nhân tạo.
Chị Hà Thị Hạnh (SN 1983, mẹ của Nam) vốn chỉ học đến lớp 2, chữ nghĩa ít, lại có phần khờ khạo. Mọi chuyện đều phụ thuộc bà ngoại đã gần 70 tuổi. Hai người phụ nữ - một già nua, một chậm chạp – ngay cả chiếc điện thoại để liên lạc cũng chẳng biết dùng. Nhiều lần bà Hồng chật vật vì không thể thay con gái ký vào giấy cam kết điều trị.
Khi đưa Nam nhập viện, nghe bác sĩ tư vấn đến phương pháp ghép thận, bà Hồng bần thần, chỉ biết ước. “Ghép thận cần nhiều tiền lắm. Mới chạy thận gần một năm mà chúng tôi đã đuối sức rồi, giờ ráng được tới đâu hay tới đó. Cũng tội mẹ nó, đẻ 2 đứa con mà bệnh cả hai”, bà giãi bày.
Trước đây, bà Hồng và chị Hạnh đi bán vé số để kiếm tiền ăn uống cho gia đình và lo cho Nam đi học. Từ khi em bệnh, bà Hồng túc trực chăm sóc. Thu nhập giảm một nửa, mà chi phí lại tăng lên.
Chính quyền địa phương đã xét cho Nam được hưởng bảo trợ xã hội như anh trai. Tuy nhiên, số tiền khoảng 800.000 đồng/tháng chỉ phụ đỡ được chút ít viện phí. Mà ngoài viện phí và mua thuốc khoảng 3,5 triệu đồng, thỉnh thoảng em lại nhập viện do thiếu máu, tốn kém thêm một khoản.
Chị Hạnh đi bán vé số, dù tằn tiện đến mấy cũng không lo đủ tiền chữa bệnh cho con trai. Người thân chẳng khá giả, họa hoằn lắm mới giúp được vài trăm nghìn đồng. Tại bệnh viện, thỉnh thoảng Hoài Nam được phòng Công tác xã hội và các nhà từ thiện giúp đỡ, nhưng cũng không được là bao. Hiện tại họ đã cạn tiền.
Một nhân viên bệnh viện là bạn đọc thân thiết của VietNamNet, biết được hoàn cảnh 2 bà cháu đang rơi vào ngặt nghèo nên đã liên hệ nhờ giúp đỡ. Mong rằng sẽ có nhiều bàn tay nhân ái nâng đỡ để Nam có điều kiện chữa trị căn bệnh hiểm nghèo.
Mọi sự giúp đỡ xin gửi về: 1. Gửi trực tiếp:Phòng Công tác xã hội Bệnh viện Nhi đồng 2 hoặc Bà Phạm Thị Kim Hồng/Chị Hà Thị Hạnh; Địa chỉ: K3/30C, KP1, phường Bửu Hòa, TP. Biên Hòa, tỉnh Đồng Nai. SĐT: 0584109139. 2. Ủng hộ qua Báo VietNamNet: Ghi rõủng hộ MS 2024.311 (Em Hà Hoài Nam) Chuyển khoản: Báo VIETNAMNET Số tài khoản: 0011002643148. Sở giao dịch Ngân hàng Ngoại Thương Việt Nam - 198 Trần Quang Khải, Hà Nội - Chuyển khoản từ nước ngoài: Bank account: Báo VIETNAMNET - The currency of bank account: 0011002643148 - Bank:- BANK FOR FOREIGN TRADE OF VIETNAM - Address: 198 Tran Quang Khai, Hanoi,Vietnam - SWIFT code: BFTVVNV X - Qua TK ngân hàng Vietinbank: Chuyển khoản: Báo VietNamNet Số tài khoản:114000161718 Ngân hàng TMCP Công Thương Việt Nam - Chi nhánh Đống Đa - Chuyển tiền từ nước ngoài: Vietnam Joint Stock Commercial Bank for Industry and Trade, Dong Da Branch - Address: 183 Nguyễn Lương Bằng, quận Đống Đa, Hà Nội - Swift code: ICBVVNVX126 3. Hoặc trực tiếp báo VietNamNet: - Phía Bắc: Địa chỉ: tầng 3, tòa nhà C’Land,156 Xã Đàn 2, phường Nam Đồng, quận Đống Đa, Hà Nội. - Phía Nam: Văn phòng đại diện báo VietNamNet phía Nam, số 27 Nguyễn Bỉnh Khiêm, Quận 1, TP.HCM. Điện thoại: 19001081 |