Thế giới

Truyện Bạn Gái Biến Thành Zombie Rồi Phải Làm Sao Đây

字号+ 作者:NEWS 来源:Ngoại Hạng Anh 2025-03-03 08:18:08 我要评论(0)

Đại học Vân Thành,ệnBạnGáiBiếnThànhZombieRồiPhảiLàmSaoĐâket qua anh ký túc xá 614.Trời đất đen kịt, ket qua anhket qua anh、、

Đại học Vân Thành,ệnBạnGáiBiếnThànhZombieRồiPhảiLàmSaoĐâket qua anh ký túc xá 614.

Trời đất đen kịt, gió mạnh gào thét đánh vào cửa ban công, phát ra tiếng vang ồn ào rất to. Tân Đàm nằm trên chiếc giường ngủ gần ban công nhất, cô vùi cả người vào trong chăn, lật qua lật lại, làm thế nào cũng không thể chìm vào giấc ngủ được.

Tân Đàm vừa định xuống giường uống thuốc, màn hình điện thoại di động đặt cạnh gối bỗng sáng lên, cô căng mắt mở ra nhìn, là tin nhắn của Kỳ Xán.

[(.)]: Bé~ nghỉ học rồi, mai chúng ta đi ra ngoài chơi nhé. [/Mắt long lanh chờ mong]

Đây là thông báo trong nhóm lớp lúc sáng nay, nói là vì lý do thời tiết, bắt đầu từ ngày mai sẽ nghỉ học ba ngày. Mặc dù trong thông báo nói học sinh hãy tránh rời khỏi trường học, nhưng cơ bản sẽ chẳng có ai bận tâm.

[. ]: [/OK]

Qua một lúc lâu Tân Đàm mới gửi tin nhắn đi, Kỳ Xán lập tức trả lời, gửi tin nhắn bảo cô đeo tai nghe vào, đợi cô làm xong, anh gọi điện thoại qua.

Sau khi Tân Đàm nghe máy, trong tai nghe lập tức truyền đến giọng thiếu niên réo rắt của Kỳ Xán. Anh hạ thấp giọng, hỏi cô: "Đàm Đàm, có phải là do bên ngoài ồn quá, không ngủ được đúng không?"

Hôm nay ban ngày vẫn là thời tiết tốt mặt trời chói chang, đến buổi tối thì trận gió này vẫn luôn đập cửa ban công. Loại ký túc xá cũ kỹ này không chịu nổi gió mạnh mưa rào tàn phá, cửa bị thổi đến va loảng xoảng, giống như bên ngoài đang có người gõ mạnh lên vậy, vào lúc ban đêm yên tĩnh, nghe có hơi sợ.

Tân Đàm nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

"E còn chưa uống thuốc chứ?"

"Vừa định uống."

"Đừng uống, mình kể chuyện trước khi ngủ cho cậu nghe. Cậu đặt điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại."

Tân Đàm làm theo, chẳng mấy chốc trong tai nghe đã truyền đến giọng nói êm tai của thiếu niên, vỗ về chan chứa dịu dàng, kiên nhẫn dẫn cô vào trong thế giới cổ tích trong giấc mộng.

Cô uể oải ngáp một tiếng, giọng nói mềm mại giống như một con mèo con: "A Xán, ngủ ngon..."

Qua một lúc lâu, Kỳ Xán nghe tiếng hít thở của thiếu nữ trong tai nghe dần trở nên đều nhịp, không còn động tĩnh nào khác, anh mới kết thúc phần kể chuyện trước khi ngủ hôm nay. Anh cố ý để ý thời gian, hiện tại vừa lúc là 0 giờ.

Kỳ Xán đi ra khỏi nhà vệ sinh, ba cậu bạn cùng phòng vẫn đang sống cuộc sống về đêm, cũng không định đi ngủ.

Bạn cùng phòng Từ Diệc Thù còn trêu chọc anh: "Ngày ngày kể chuyện cho Tân Đàm nghe, Andersen cũng không biết kể chuyện bằng cậu. Cậu nói cậu kể thì kể đi, không phải chạy ra ban công thì là chạy vào nhà vệ sinh, hồi mới khai giảng bọn tôi còn tưởng cậu là streamer chuyên kể chuyện trước khi ngủ cho trẻ con đấy."

"Các cậu ồn quá, tôi sợ làm phiền lỗ tai của Đàm Đàm nhà tôi." Kỳ Xán nói, bước đến cạnh ban công: "Tôi ra ngoài hít thở không khí."

"Ngoài đó gió to lắm, nghe thôi đã thấy ghê."

Kỳ Xán không tin, kéo cửa ban công ra, vừa mới mở ra một khe nhỏ thì một trận gió lạnh chợt lẻn vào phòng. Vừa khai giảng năm thứ ba không lâu, thời tiết còn đang trong giai đoạn nóng bức, nhưng trận gió này thổi vào, lại lạnh tới mức Kỳ Xán không nhịn được rùng mình.

Anh đóng chặt cửa lại, sau đó nhìn về phía đối diện. Hướng đó chính là tòa ký túc xá Tân Đàm ở, bình thường anh vừa nhìn qua là có thể thấy rõ, nhưng đêm nay thực sự quá tối, thậm chí anh còn không thể nhìn thấy hình dáng của tòa nhà.

Kỳ Xán đành phải lên giường nghỉ ngơi, mấy cậu bạn cùng phòng khác cũng định đi ngủ, trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng gió đập vào cửa sổ. Lúc sắp chìm vào giấc ngủ, Kỳ Xán còn mơ mơ màng màng nghĩ, nếu ngày mai vẫn gió to như vậy thì không thể đi ra ngoài chơi với Tân Đàm được.

...

Hôm sau.

Những hôm không có tiết buổi sáng thì Tân Đàm thường dậy lúc tám giờ. Khi cô vừa đạp chân xuống đất, chiếc điện thoại được bạn cùng phòng đặt trên bàn để sạc pin đúng lúc vang lên.

Bạn cùng phòng Tôn Lộ xoay người, uể oải nói bằng giọng ngái ngủ: "Đàm Đàm, tắt đồng hồ báo thức đi giúp mình với."

Tân Đàm im lặng tắt đồng hồ báo thức cho cô bạn, sau đó lấy đồ dùng rửa mặt từ trong tủ ra, vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Động tác của cô rất nhẹ, không quấy rầy bạn cùng phòng nghỉ ngơi.

Sau khi rửa mặt xong, Tân Đàm nghe tiếng gió không biết đã gào thét bên tai bao lâu, trước khi thay quần áo thì nhẹ nhàng đi đến cạnh ban công, kéo rèm cửa ra một khe nhỏ.

Bên ngoài đã không còn tối như vậy nữa, có một chút ánh sáng, có thể miễn cưỡng nói là trời đã sáng. Chẳng qua là gió thổi suốt cả một đêm, bụi đất tung bay, cái cây to dưới lầu cũng suýt nữa bị thổi gãy làm đôi, thế giới bên ngoài chẳng khác nào một mảnh hỗn độn.



Thậm chí Tân Đàm còn không thể nhìn xuyên qua cảnh hỗn loạn này để nhìn thấy tòa ký túc xá đối diện, chỉ có thể mơ hồ trông thấy hình dáng của tòa nhà, trừ điều này ra thì cô chẳng nhìn thấy gì nữa.

[. ]: A Xán, hôm nay không ra ngoài được rồi.

[. ]: T_T

Tin nhắn mà Tân Đàm gửi đi vẫn xoay mãi, cô lại thử mở dữ liệu di động, nhưng cũng chẳng có tác dụng mấy. Cô cũng không mong mỏi gì nữa, để điện thoại di động sang một bên, mở đèn bàn, bắt đầu đọc sách.

Khoảng chừng buổi trưa, bạn cùng phòng lục tục rời giường, bọn họ lần lượt bước vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Người đầu tiên bước vào chính là Chu Ngữ Tư, chẳng bao lâu sau giọng của cô nàng đã vang lên: "Sao lại không có nước thế này? Cũng không bật được đèn!"

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

Ngày cô chào đời thì mẹ cô cũng liền tạ thế, chính vì vậy mà hai bên nội ngoại đoạn tuyệt quan hệ. Cô chỉ có thể ngắm mẹ qua những bức ảnh, những bức ảnh đã ố vàng, trong ấy có người phụ nữ Giang Nam dịu dàng thanh tú, mi mắt như họa, đôi ngươi như biết cười, bên cạnh là hoa quỳnh nở rộ thành đoàn đoàn cụm cụm, đầy cây đầy cành.

Cô lớn lên rất giống mẹ, chỉ là không dịu dàng ôn hòa bằng bà ấy, lại nhiều hơn mấy phần thanh tú cùng lạnh lùng.

Ba cô là một thương nhân, nghe nói lúc trẻ là một vị tài tử mạo hiểm lấn sân sang lĩnh vực kinh doanh, sau này luôn khoe khoang mình là một doanh nhân tri thức.

Từ lúc Ôn Chủy Vũ bắt đầu biết nhận thức, trong trí nhớ của cô, ba vẫn luôn bận rộn chuyện xã giao, bên cạnh người nho nhã như ông trước giờ chưa từng vắng bóng những bóng hồng tri kỷ. Khi cô còn nhỏ, nhà trường tổ chức họp phụ huynh, ba bận, bóng hồng tri kỷ thay ông đi, trong sáu năm liên tiếp, bóng hồng cũng đổi thay, mỗi lần lại là một người khác nhau.

Bà nội nói những người đó đều là hồ ly tinh.

Sơn Hải Kinh - Nam Sơn Kinh(2) có ghi: "Núi Thanh Khâu có loài thú, dáng như hồ nhưng có chín đuôi, tiếng kêu giống trẻ sơ sinh khóc, có thể ăn thịt người, ăn được thịt nó thì yêu tà khí độc bất xâm". "Ăn" về nghĩa chính là nuôi dưỡng. Theo truyền thuyết kể, hồ tu nghìn năm mới được chín đuôi. Họ Đồ San, tộc Thuần Hồ, tộc Hữu Tô vân vân đều lấy hồ ly làm vật tổ.

Hồ ly trong mắt cô là một thứ linh thiêng thần thánh.

Bọn họ, hình như chẳng dính dáng gì đến hồ.

Cô thích truyền thuyết về các thượng cổ thần, thích miên man suy nghĩ, thích vẽ ra một thế giới thần thoại khác biệt phàm tục ở trong đầu, thích mang nó họa lên giấy.

Lúc Ôn Chủy Vũ học sơ trung, trong giờ văn, cô trốn sau đống sách dày vẽ đằng xà, bị giáo viên dạy ngữ văn bắt được. Giáo viên đó cầm lấy tập tranh của cô, tức giận mắng: "Em mà có thể thi đậu cao trung á, tôi dùng tay không chiên cá cho em ăn."

Cô lặng lẽ nhặt lại tập tranh của mình, lặng lẽ thi được thứ hạng cao nhất lớp từ dưới đếm lên, đành phải thi vào lớp năng khiếu nghệ thuật, ba cô lại tốn thêm một mớ tiền bù vào mấy điểm còn thiếu đó, để cô có thể học ở trường cấp ba trọng điểm của thành phố.

Năm cô lên ba, ông nội đã dạy cô cầm bút cọ, từ đó về sau Ôn Chùy Vũ chưa từng buông bút xuống. Khi còn học tiểu học, cuộc sống mỗi ngày sau giờ học của cô là đều cầm cọ vẽ vẽ, sau này lại càng si mê hơn. Ba năm sơ trung, cô vẽ hết ba năm. Cao trung ba năm, ba năm qua cô cũng chỉ vẽ. Học bốn năm đại học, cô vẽ suốt bốn năm. Năm hai mươi mốt tuổi tốt nghiệp đại học cho đến hiện tại lại vẽ được thêm năm năm.

Cô đắm chìm trong thế giới thần thoại cổ xưa, cô mang nào núi, nào mây, nào gió, nào là bụi nước sương mù, nào là sơn lâm cổ thụ, nào là hoa, là cỏ, là sơn tinh yêu quái, thần yêu tiên ma ở trong đầu một bút phác họa lên mặt giấy.

Ông nội nói nét vẽ của cô rất có hồn, là người có thiên phú thích hợp theo đuổi con đường này. Thật ra, cô chỉ đơn thuần muốn dùng cây bút ở trong tay vẽ nên thế giới trong tưởng tượng của chính mình, thần và hồn của cô đều ở tại nơi ấy, hết thảy mọi thứ trong thế giới này của con người đều giống như ánh sáng hòa quyện cùng bóng tối.

Cả đời ông nội cô vẽ hoa họa điểu. Đến nay, ngoại trừ thi thoảng mua bán một ít cổ vật hay vẽ vài bức giao lưu qua lại với bè bạn, thường thức tác phẩm, phần thời gian còn lại ông đều ở nhà trồng hoa nuôi cá, bên trong ngôi nhà cổ theo lối kiến trúc đặc trưng thời Minh Thanh này còn được ông bày trí thêm một ít cảnh vật lâm viên, đủ để hưởng thụ cuộc sống an nhàn thanh thản của tuổi già.

Cô cho rằng mình có thể mãi sống cùng ông nội trong căn nhà này, chuyên tâm vẽ sơn tinh yêu quái của cô, không cần sầu lo vì cuộc sống.

Thế nhưng, đời lại tặng cho hai ông cháu cô một trò đùa to lớn.

Tháng trước, Ôn Thời Tập tiên sinh còn nói chỉ cần huy động thêm vốn thì có thể làm cho giá cổ phiếu của công ty tăng lên gấp vài lần, nghe nói giờ đã ôm theo tiền bỏ trốn. Cô và ông nội, cả cô ba cũng không liên lạc được với ông ấy, chỉ có cô hai của cô nghe ngóng được chút tin tức, cô hai nói ba cô hình như đã trốn ra nước ngoài, nhưng rốt cuộc ở nơi nào thì lại chẳng rõ.

Ôn Chủy Vũ chưa từng hỏi đến chuyện làm ăn của ba mình, công ty xảy ra chuyện gì cô cũng không mấy rõ ràng, điều duy nhất cô biết chính là sau khi ba mình chạy mất, cửa nhà trước sau đều bị chủ nợ chặn kín, người ta đứng trước cửa nhà cô khóc, nói ba cô gạt sạch tiền dưỡng già bọn họ. Cảnh sát cũng đến tận nhà, bảo ông ấy có liên quan đến chuyện tập trung vốn phi pháp, sợ tội nên bỏ trốn.

Lão tiên sinh tức đến nỗi thiếu chút nữa đập nát chiếc tách hoa điểu ông yêu thích nhất.

Ôn Thời Tập tiên sinh chạy rồi, coi như ba của tiên sinh là Ôn Nho lão tiên sinh cùng cháu gái Ôn Chủy Vũ tiểu thư phải đối mặt với những khoản nợ khổng lồ do Ôn Thời Tập tiên sinh bỏ lại.

Ôn Chủy Vũ miệt mài vẽ suốt hai mươi ba năm, đến hôm nay cũng xem như là có chút tiếng tăm, nhưng, tranh của cô trước giờ đều chỉ dành tham gia triển lãm và dự thi, một bức cũng không nỡ bán, người không có nguồn thu nhập như cô phải luôn dựa vào Ôn Nho lão tiên sinh và Ôn Thời Tập tiên sinh cấp dưỡng.

Ôn Nho lão tiên sinh, năm nay bảy mươi lăm tuổi, đã đến độ tuổi mà ngay cả con gái ruột cũng không dám cho ông vay mượn.

Ông cháu hai người gánh trên vai món nợ kếch xù của Ôn Thời Tập tiên sinh, chỉ còn mỗi cách bán đi gia sản.

Những công ty môi giới bất động sản, thương nhân am hiểu về đồ cổ nghe tin bèn lũ lượt kéo đến, còn chịu khó cần mẫn hơn cả chủ nợ.

Khoản nợ khổng lồ khiến ngôi nhà và tất cả những đồ vật bên trong nó đều bị treo giá, thậm chí bạn thân ngày trước của Ôn Thời Tập tiên sinh cũng đến ra giá với cô.

Nhân thế đổi thay, chẳng gì sánh kịp.

Người tiến vào nhà cô nườm nượp không dứt. Đồ mà ông nội cô sưu tầm hơn nửa đời người, nội thất cổ gìn giữ từ thời Minh Thanh ở trong nhà, giường babu(3) của cô, chiếc trường kỷ la hán đặt cạnh cửa sổ, đàn tranh cùng giá đỡ đàn... Từng món từng món đều bị người ta nhìn trúng, thương lượng giá, gói mang đi. Ngay cả mười mấy con chim ông nội nuôi đã lâu treo ở hàng lang bên nhà, đồ cưới bà nội để lại cho cô làm của hồi môn đều không thể giữ lại.

Cứ lần lần lượt lượt liên tục như thế, chưa đầy một tháng, cả ngôi nhà to lớn không giữ nổi một chậu cảnh. Nhà của Ôn Chủy Vũ giờ đây chỉ còn sót lại một căn nhà trống rỗng và một gian phòng chứa đầy tranh của cô, trước kia có người ra giá cao muốn mua thì cô không bán, bây giờ muốn bán, một bức cũng chẳng có ai mua.

Thế nhân đều săn đón danh gia, trước khi mua tranh phải xem chủ. Đối với một họa sĩ trẻ tuổi chỉ có trong tay chứng nhận nghệ sĩ bậc ba cấp quốc gia và vài giải thưởng nho nhỏ, gia đình lại phá sản, chẳng đáng chú ý đến.

Những người đến nhà cô, không phải chủ nợ thì chính là người đến xem nhà.

" alt="Truyện Liêu Nhàn" width="90" height="59"/>

Truyện Liêu Nhàn