Thót tim xem cảnh để loài rắn độc nhất hành tinh cắn tay
Sau khi bị cắn hai lần bởi 2 giống rắn độc bậc nhất hành tinh,óttimxemcảnhđểloàirắnđộcnhấthànhtinhcắđổi lịch âm dương một người đàn ông đang sinh sống tại bang Wisconsin (Mỹ) vẫn đứng vững. Video clip dưới đây sẽ lý giải vì sao.
Với nhiều người, Tim Friede giống như một gã điên. Nhưng với không ít người khác, anh ta lại là người hùng, dám liều cả mạng sống để chứng minh cho khoa học.
![]() |
Người đàn ông không kinh qua bất cứ trường lớp khoa học chính thống nào đã tự tiêm nọc độc rắn vào người trong suốt 16 năm qua với mục tiêu: biến cơ thể mình thành miễn nhiễm trước chất độc. Trong một video do Barcroft TV tung lên mới đây, Fried đã để hai con rắn siêu độc là mamba đen và taipan cắn vào bắp tay mình.
Trong đó, mamba đen là giống rắn độc đặc hữu sống ở vùng hạ Sahara, thuộc một trong những loài rắn di chuyển nhanh nhất thế giới với tốc độ lên tới 11 km/h. Nọc độc của rắn mamba đen chứa độc tính cao, có khả năng gây bất tỉnh ở người trong vòng 45 phút hoặc ít hơn. Nếu không có chất kháng nọc độc hiệu quả để điều trị, tử vong thường xảy ra trong khoảng 7-15 giờ. Tương tự, rắn taipan là loài bản địa Úc và được xem là loài rắn độc nhất thế giới.
Thế nhưng 20 phút sau khi bị cắn bởi cùng lúc 2 con rắn, ngoại trừ một vài chỗ sưng tấy nhìn hơi đáng sợ ra thì sức khỏe của Friede dường như không gặp phải bất cứ vấn đề gì. Với chúng ta, những người chưa từng tự tiêm nọc độc rắn tới 160 lần vào cơ thể như Friede thì chỉ cần một cú táp của loài mamba đen hay taipan không thôi cũng đủ để "ra đi" trong vòng chưa đầy một giờ đồng hồ.
"Hiện tại, tôi là người duy nhất trên thế giới có thể làm được việc mà các bạn vừa chứng kiến", Friede nói trong video. "Tôi không hề nói điều đó một cách kiêu ngạo, mà tự tin là như vậy".
Trên thực tế, theo Friede, kiêu ngạo là điều nảy ra sau cùng trong ý nghĩ của anh. Điều anh làm với nọc độc rắn chỉ để chứng minh loài người hoàn toàn có thể sản xuất vaccine từ những loài rắn độc nhất hành tinh. "Tôi sẽ không dừng lại cho đến khi người ta phát triển được một vaccine như vậy, hoặc cho đến khi tôi chết", Friede tuyên bố.

(责任编辑:Công nghệ)
下一篇:Soi kèo góc Nhật Bản vs Bahrain, 17h35 ngày 20/3
Các công đoạn cơ bản để ra đời cuốn sách đặc biệt bao gồm: Đánh giá cuốn sách cần được đóng (tình trạng, thông số, cách làm), dỡ sách, tạo dựng cấu trúc, bọc bìa, trang trí. Hiện nay, nhiều cuốn sách được đóng từ thời Trung cổ vẫn được gìn giữ, tuy nhiên đã được phục chế bởi sách cổ hay bị mất gáy. Một trong những cuốn sách được đóng thủ công lâu đời nhất, nổi tiếng nhất là quyển Thánh kinh đầu tiên của Hà Lan.
Tại Việt Nam, đóng sách thủ công không phải nghề được coi là truyền thống mà bắt nguồn từ các nước châu Âu và Trung Đông, du nhập vào Việt Nam bởi người Pháp. Trải qua chiến tranh và nhiều yếu tố khách quan khác, nghề này đang mai một dần. Hiện tại trong nước vẫn rất hiếm, thậm chí là không có người thợ nào đạt tới trình độ hoàn thiện theo yêu cầu khắt khe của kỹ thuật đóng sách thủ công truyền thống. Ngoài ra, nguồn tài liệu và đồ đạc dụng cụ về ngành nghề này cũng rất hạn chế.
Vậy một ngày làm việc của một bookbinder (thợ đóng sách) như thế nào và các công đoạn cơ bản khi hoàn thiện sản phẩm sẽ ra sao để có thể tạo ra cuốn sách độc bản với giá gấp nhiều lần sách thông thường?
Anh Trần Trung Hiếu - thợ đóng sách với 6 năm kinh nghiệm cho biết, hiện nay sách thủ công ở Việt Nam được thiết kế và sản xuất trên nhiều chất liệu, như bìa sách được làm từ vải đũi tơ tằm dệt thủ công và họa tiết thêu tay, từ vải thô bố cao cấp không sờn và ép nhiệt cao tần; từ giấy trúc chỉ - một nghệ thuật mới được sáng tạo; từ lụa thủy ấn và nhiều nhất là từ da.
Các công đoạn cho ra đời cuốn sách đặc biệt bao gồm: Đánh giá sách cần được đóng (tình trạng, thông số, cách làm), dỡ sách, tạo dựng cấu trúc, bọc bìa, trang trí. Trung bình, thợ mất khoảng 1 tuần làm việc để hoàn thiện một cuốn sách cơ bản. Còn với sản phẩm phức tạp hơn trong trang trí và thiết kế phải vài tuần, có khi vài tháng mới xong. Đây là một “thử thách” không nhỏ với những bạn trẻ đang có hứng thú muốn học nghề đóng sách thủ công, bởi nếu không thực sự đam mê và kiên nhẫn sẽ rất khó theo đuổi.
Để theo đuổi nghề mang tính 'hàn lâm' như đóng sách thủ công này bắt buộc phải có lòng kiên trì, sẵn sàng hy sinh. Anh Lê Đức Anh, thành viên xưởng Sao Bắc chuyên đóng sách thủ công, được nhiều đơn vị như Nhã Nam Books, Omega+ Books... đặt hàng làm sách độc bản, giới hạn cho biết: “Hiện có nhiều bạn trẻ đã tìm hiểu về làm sách thủ công và muốn thử, nhưng đa số phân vân về lựa chọn vật liệu. Thực tế, dễ tìm và dễ sử dụng nhất để mọi người có thể thực hành ngay việc làm một cuốn sách, cuốn sổ tay cho mình tại nhà mà chưa cần đi quá sâu vào tìm hiểu về nghề đóng sách thủ công là các loại vải canvas, vải bố, vải jean. Ở mức độ chuyên nghiệp hơn cần một số vật liệu chuyên dụng như các loại vải đã được bồi sẵn giấy, keo, các loại da”.
"Muốn theo đuổi nghề mang tính 'hàn lâm' như đóng sách thủ công thì bắt buộc phải có lòng kiên trì, sẵn sàng hy sinh. Thêm nữa là phải có đầu óc nhạy bén và khả năng học hỏi không ngừng", anh Lê Đức Anh cho hay.
Còn theo anh Trần Trung Hiếu, khó khăn lớn nhất khi tìm hiểu nghệ thuật đóng sách thủ công là thiếu nguồn tài liệu tiếng Việt, không có những người thầy giàu kinh nghiệm để truyền nghề và đa số dụng cụ chuyên nghiệp phải nhập khẩu.
“Các bạn trẻ, hoặc như tôi lúc mới vào nghề còn là sinh viên thì càng khó khăn hơn bởi dụng cụ chuyên dụng rất đắt tiền. May mắn là vốn liếng tiếng Anh của tôi khá tốt, đủ để tiếp cận tài liệu hướng dẫn về đóng sách của nước ngoài”, anh Trần Trung Hiếu nói thêm.
Tuy nhiên, chính những khó khăn ấy lại làm anh cảm thấy hứng thú hơn với nghề khi mỗi ngày học được thêm một điều mới, có thêm hiểu biết về nghệ thuật đóng sách mình theo đuổi.
"Điều thú vị với tôi khi đóng sách thủ công là không có cuốn nào làm giống nhau, và qua mỗi lần làm đều rút ra được những bài học mới mẻ. Đồng thời, bản thân tâm đắc với các cuốn sách tự thiết kế, mang bản sắc riêng", anh Hiếu bày tỏ.
Hiện tại, Trần Trung Hiếu làm việc tại xưởng đóng sách Sao Bắc. Bên cạnh việc làm những cuốn sách mang tính độc bản, anh còn hợp tác cùng Nhã Nam Books thực hiện những ấn bản sách đặc biệt số lượng lớn với mong muốn đưa những tác phẩm đóng thủ công tiếp cận nhiều hơn với độc giả, khơi gợi sự hứng thú của giới trẻ.
Họa sĩ Trần Đại Thắng chia sẻ: “Thị trường ô tô cũng có phiên bản phổ thông và phiên bản cao cấp. Có xe vài trăm triệu đồng nhưng cũng có loại tới hàng chục tỷ đồng. Vậy tại sao thị trường sách không có quyền đa dạng với những ấn bản đặc biệt cho khách hàng đam mê? Tôi tin rằng, nếu đủ năng lực đáp ứng nhu cầu các ấn bản đặc biệt sẽ góp phần nâng tầm sách Việt”.
Trưng bày gần 30 ấn bản sách đẹp, đặc biệtGần 30 ấn bản sách đẹp được trưng bày, là các tựa sách được thực hiện trong 3 năm qua, đánh dấu bước phát triển mới trên chặng đường làm sách thủ công của Đông A." alt="Đằng sau những cuốn sách đặc biệt được đóng thủ công" />Chiếc Toyota Land Cruiser đời 2001 biển xanh thanh lý giá "bèo" Hay mới đây nhất vào giữa tháng 4, Vụ Tổ chức - Hành chính (Tổng cục Đường bộ, Bộ GTVT) thông báo bán 2 chiếc xe cũng thuộc “hàng chất chơi” nhưng giá “mềm”, đó là Nissan Patrol giá khởi điểm 100 triệu đồng và Honda Accord giá 50 triệu đồng.
Thông thường theo quy định, ô tô công sẽ được bán thanh lý với điều kiện đã sử dụng trên 15 năm, hoặc đi được 250.000km (khu vực miền núi là 200.000km), hoặc hư hỏng không thể khắc phục.
Thế nhưng có những chiếc nhìn bề ngoài vẫn còn “nuột nà” không khác gì xe trong dân mà giá lại rẻ bằng 1/3. Đó là trường hợp của chiếc Mitsubishi Lancer đời 2005 của Trung tâm Khuyến công và Tư vấn phát triển công nghiệp tỉnh Hòa Bình, đang được đấu giá trong tháng 5 với giá từ 55 triệu đồng.
Như vậy, với số tiền chỉ từ vài chục đến 100 triệu đồng, người mua theo lý thuyết đã lời nguyên chiếc xe nếu so với giá thị trường. Theo quy định Bộ Tài chính, phí trước bạ đối với ô tô mua mới dưới 10 chỗ là 12% giá trị xe; riêng xe ô tô cũ thuế trước bạ là 2% giá trị xe đã khấu hao. Dựa vào Thông tư 301/2016/TT-BTC, giá trị của xe trên 10 năm tuổi xuống chỉ còn 20%, nên so với mua xe mới, người mua xe công thanh lý sẽ tiết kiệm khoản lớn.
Nhưng liệu xe công thanh lý có thực sự là món hời?
Người ham ôm cục nợ, thợ thuyền còn tránh xa
Năm 2019, anh Nguyễn Quang Tú (Láng, Hà Nội) rước về nhà chiếc Kia Pride đời 1995 vẫn còn biển xanh. Đây là chiếc xe anh mua lại của một người bạn, giá chỉ 35 triệu đồng. Vì qua tay quá nhiều chủ nên đến mình, anh Tú chỉ biết nó từng phục vụ trong một viện khoa học nhờ tấm “cà vẹt”.
Hí hửng có chiếc xe nổi tiếng bền bỉ để đi lại tránh mưa gió, nhưng so với những chiếc Kia Pride trong hội “biển trắng” mà anh Tú tham gia trên mạng, nó “vặt” khá nhiều tiền mà chưa đâu vào đâu. Lúc lấy về, anh Tú đã phải đi vá lại khung gầm bị mọt và hoen rỉ, rồi lần lượt thay sửa từ hộp số, trục láp, máy phát, két nước,...hết loanh quanh nhẩm đếm đã tròm trèm 40 triệu đồng. Đã vậy xe còn tốn xăng và liên tục đòi...nằm đường!.
Giống anh Tú, anh Lương Xuân Trường (Gia Lâm, Hà Nội) kiếm được “hàng hiếm” là chiếc Lada Niva của Liên Xô cũ, sản xuất năm 1986, biển xanh ngoại tỉnh nên giá rất “bèo”, chỉ 20 triệu đồng. Anh Trường vung tay “độ” ngoại hình cho chiếc SUV cũ này rất hầm hố với số tiền ném vào cũng lên tới 30 triệu đồng. Thế nhưng chiếc xe từ lúc hoàn thiện ngoại thất vẫn vứt xó...cả năm, chỉ vì phần điện và động cơ, mãi không tìm được “thầy” khắc phục. Giờ anh Trường nhẩm tính không biết bán đồng nát có được cái giá như lúc mua về hay không?
Thực tế, những người am hiểu về ô tô cũ như dân buôn hay giới chơi xe lâu năm, không mấy ai mặn mà với xe công thanh lý.
Anh Phạm Mạnh Hùng (Ba Đình, Hà Nội), người có kinh nghiệm gần 30 năm chơi xe địa hình cho biết rất yêu thích dòng Toyota Land Cruiser nhưng nếu có nghe ngóng thấy nơi này, nơi kia bán thanh lý xe biển xanh anh cũng không ham tìm hiểu.
“Xe do cá nhân sử dụng thường được bảo hành bảo dưỡng đầy đủ, thay thế linh kiện định kỳ, biết giữ xe, thì kể cả có 15, 20 tuổi nó vẫn có giá trị. Nhưng với xe công lại là câu chuyện khác. Nó không thể được chăm sóc, yêu quý như xe cá nhân. Câu chuyện cha chung không ai khóc, để đến mức hỏng không sửa được mới thanh lý thì mình tốn một đống tiền đi khắc phục cũng chưa chắc ngon ăn”, anh Hùng nêu quan điểm.
Chiếc Mitsubishi Lancer đời 2005 của Trung tâm Khuyến công và Tư vấn phát triển công nghiệp tỉnh Hòa Bình có vẻ ngoài khá lành lặn, được thanh lý với giá từ 55 triệu đồng. Ảnh: Sở tài chính tỉnh Hòa Bình. Nói về chất lượng xe công nhiều tuổi, anh Huỳnh Trọng Nhân, chủ xưởng sửa chữa ô tô Trọng Nhân (quận Hai Bà Trưng Hà Nội) thừa nhận một thực tế là rất ít chiếc nào...còn “zin” sau từng ấy năm phục vụ. Anh Nhân nói: “Tôi từng sửa nhiều xe mà hệ thống điện đã bị thay đổi theo kiểu chế cháo chạy tạm, đồ phụ tùng cũng không phải loại tốt. Mà nhiều xe phát hiện mới có dấu hiệu sắp hư hỏng một bộ phận nào đó nhưng lái xe bảo cứ từ từ, chạy tiếp vì chưa được duyệt thay thế. Lâu dần đến lúc hỏng nặng có khi họ cũng...kệ, vì có thể nhờ thế mà họ sẽ được đổi xe mới, lái nhàn hơn”.
Một dân buôn xe lâu năm tại đường Phạm Hùng (Hà Nội) cho hay, trong danh mục buôn bán của mình không bao giờ có tên “xe biển xanh”. Người này nói, buôn loại xe này chẳng lời lãi được bằng xe dân bán, vì phải mất công đi lại làm giấy tờ thủ tục vô cùng vất vả, hơn nữa xe ngon đã chẳng đến tay, mà mua hàng “đồng nát” về chẳng khác nào ôm “cục nợ”.
Với sản lượng thị trường ô tô Việt Nam hiện nay đã tiêu thụ lên tới 300 ngàn – 400 ngàn xe/ năm thì nguồn cung xe cũ cũng tạo nên sự khác biệt so với cách đây 10, 20 năm. Người dân và dân buôn xe khi có thêm nguồn lựa chọn xe khá dồi dào, đã tạo thêm áp lực cho những chiếc xe biển xanh không còn được săn đón như trước. Vì vậy không quá bất ngờ khi có những chiếc xe đã qua 3, 4 đợt thông báo thanh lý mà cơ quan chủ quản vẫn chưa “rũ bỏ” được, dù giá rẻ bèo.
Đình Quý
Bạn có góc nhìn (hoặc có trải nghiệm) nào về vấn đề trên? Hãy chia sẻ bài viết về Ban Ô tô xe máy theo email: otoxemay@vietnamnet.vn. Các nội dung phù hợp sẽ được đăng tải. Xin cảm ơn!
Vỡ mộng với ô tô công thanh lý giá bèoChiếc Toyota Land Cruiser đời 2001 được thông báo thanh lý bán đấu giá với số tiền chỉ từ 73,4 triệu đồng, nhưng nhiều người tìm mua đã phải bỏ cuộc khi nhìn thấy hình ảnh thực tế." alt="Mua xe thanh lý giá bèo, tưởng được món hơi hoá ra ôm cục nợ" />
Chán mèo Tây, chó cảnh, giới trẻ Hà thành đua nhau nuôi lợn mini tiền triệu
Những chú lợn mini có giá lên đến 5 triệu đồng/con đang được nhiều bạn trẻ Hà Nội tìm kiếm, săn lùng để làm thú cưng.
" alt="Chú chó 'diễn sâu' trên phố khiến dân mạng điên đảo" />Buổi tối hôm đó, vì muốn ra ngoài gặp bạn trai, nữ sinh này quyết định trèo tường. Bất ngờ cô bị gai chống trộm của bức tường đâm vào từ phía sau.
Dù đã cố gắng để thoát ra nhưng phần gai chống trộm nhọn sắc khiến cô gái rất đau đớn. Không còn cách nào khác, cô đành cầu cứu bảo vệ trường, chấp nhận chịu phạt.
Cô gái bị mắc trên hàng rào sắt vô cùng đau đớn. Thế nhưng tư thế mắc kẹt của nữ sinh khiến bảo vệ cũng không xử lý được, đành gọi cảnh sát đến trợ giúp.
Vì bị gai đâm vào phần nhạy cảm nên lực lượng cứu hộ phải rất khéo léo mới có thể đưa cô gái xuống dưới đất an toàn và đưa vào bệnh viện gần nhất để điều trị.
Lượng lượng cứu hộ giải cứu và đưa cô gái vào viện điều trị. Tình huống dở khóc dở cười này sau đó được đăng tải lên mạng xã hội, nhận về nhiều bình luận trái chiều.
Nhiều người thắc mắc tại sao bức tường cao gần 2m có rất nhiều gai sắc nhọn để chống trộm mà cô gái lại liều lĩnh như vậy?
Được biết, trường đại học này đang đóng cửa để phòng dịch Covid-19. Có thể vì vậy mà nhiều sinh viên nghĩ đến chuyện trốn ra ngoài chơi vào ban đêm và về vào sáng sớm.
Trước đó, một nam sinh 17 tuổi (Hồ Nam) cũng vì ham vui mà nhảy qua hàng rào vào ban đêm để ra ngoài chơi. Thật không may, nam sinh bị hàng rào sắt đâm trúng cổ tay. Vì quá đau đớn, nam sinh không thể tự xuống, bị treo trên cổng hơn 2 giờ mới có người phát hiện và giải cứu.
Nam sinh bị thanh sắt nhọn đâm vào cổ tay Tình huống dở khóc dở cười này là lời nhắc nhở cho những ai ham vui mà quên mất sự an toàn của bản thân và quy định của nhà trường.
Thanh Thanh (Theo Sohu)
" alt="Trèo tường đi hẹn hò, nữ sinh gặp sự cố muối mặt" />
Nhà báo Song Minh - hàng xóm của nghệ sĩ cải lương Vương Cảnh - báo tin ông mất vào 8h sáng 17/2 vì nhồi máu não tại nhà riêng ở quận Gò Vấp (TP.HCM), hưởng thọ 63 tuổi.
Anh Minh đau buồn chia sẻ thêm, vì gần nhà nên sáng nào anh cũng gặp nghệ sĩ Vương Cảnh đi bộ ở công viên trước nhà. "Từ lúc bị tai nạn xe vào năm 2012, anh Cảnh lúc nhớ lúc quên, ngay cả tôi anh cũng không nhận ra. Nhiều lần vợ anh ghi tờ giấy có số điện thoại của chị để trong túi của anh, để lỡ anh có đi lạc đường thì mọi người biết mà liên lạc với người nhà để đưa anh về. Vậy mà hễ gặp tôi là anh nói về cải lương rất hay, nhớ rất dai và anh hát vẫn mùi mẫn", anh nói.
Nghệ sĩ Vương Cảnh thời trẻ. Nghệ sĩ Vương Cảnh sinh năm 1960, từng là kép chính điển trai có tiếng của nền cải lương miền Nam. Ông theo nghề năm 17 tuổi, từng làm chân sai vặt trước khi trở kép chính của đoàn Tiền Giang 1, Sông Bé 2, Trần Hữu Trang 2, Trung Hiếu, Thanh Nga, Sài Gòn 3... Thời vàng son, Vương Cảnh từng ký hợp đồng có 7 trong tổng 13 đoàn cải lương khi ấy. Những ngày Tết, cát-sê của ông phải đựng đầy cặp mang về.
Về sau, nghệ sĩ Vương Cảnh đã đứng ra thành lập CLB Cải lương trẻ trực thuộc Hội sân khấu TP.HCM. Ông thường xuyên tham gia các hoạt động từ thiện giúp đỡ người nghèo, người già neo đơn. Đặc biệt, Vương Cảnh có mặt trong hầu hết chương trình từ thiện của chùa Nghệ sĩ (TP.HCM). Ông từng dùng toàn bộ số tiền hiện có tặng các nghệ sĩ nghèo, bệnh tật. Một lần khác, ông bốc thăm may mắn trúng một viên kim cương 4,2 ly liền đem đấu giá tặng Quỹ hỗ trợ nghệ sĩ nghèo của báo Sân khấu TP.HCM.
Cẩm Loan
Diễn viên nổi tiếng Ấn Độ qua đời tuổi 38 vì tai nạn ô tô đâm vào xe tải
Diễn viên điển trai Deep Sidhu của Ấn Độ đột ngột qua đời vào ngày 15/2 sau khi lái ô tô đâm vào xe tải.
" alt="Nghệ sĩ cải lương Vương Cảnh qua đời vì nhồi máu não" />
- ·Nhận định, soi kèo Hàn Quốc vs Oman, 18h00 ngày 20/3: Trở lại quỹ đạo
- ·Biên đạo múa 28 năm đắm đuối với nghệ thuật truyền thống
- ·Ô tô kém tiết kiệm nhiên liệu đối diện án phạt nặng tại Mỹ
- ·Nam sinh phố núi 'tái sinh' động vật qua hình hài khác
- ·Nhận định, soi kèo Motown vs Westchester SC, 06h30 ngày 19/3: Ca khúc khải hoàn
- ·'Đừng làm mẹ cáu' bất ngờ tăng số tập
- ·Hơn nửa năm khách đi Volvo tại Việt Nam mới có CarPlay
- ·Nhân viên bãi gửi ô tô giá rẻ tự ý dùng BMW khiến xe nát bươm
- ·Nhận định, soi kèo Harbour View vs Portmore United, 03h30 ngày 20/3: Khó tin chủ nhà
- ·Chồng tuyên bố ly hôn dù biết chỉ nằm trong danh sách đàn ông của người tình
Chiếc container mang BKS Hải Phòng quay đầu trên cầu Vĩnh Tuy được người dân ghi lại vào sáng 22/4. (Ảnh: Đặng Ngọc Nguyên An) Thực tế tại Hà Nội cho thấy, những cây cầu không có dải phân cách cứng ở giữa như cầu Vĩnh Tuy, cầu Thăng Long hay thậm chí hẹp như cầu Chương Dương thường xuyên ghi nhận không ít ô tô cố tình quay đầu ngay trên cầu. Đây là hành vi bị cấm theo Luật Giao thông đường bộ 2008, dù tại khu vực đó có biển cấm quay đầu hay không.
Cụ thể, tại khoản 4, điều 15 Luật Giao thông đường bộ quy định: "Không được quay đầu xe ở phần đường dành cho người đi bộ qua đường, trên cầu, đầu cầu, gầm cầu vượt, ngầm, trong hầm đường bộ, đường cao tốc, tại nơi đường bộ giao nhau cùng mức với đường sắt, đường hẹp, đường dốc, đoạn đường cong tầm nhìn bị che khuất."
Cảnh một chiếc xe VinFast Fadil đang đi bỗng nhiên quay đầu ở giữa cầu Vĩnh Tuy vào ngày 11/11/2021 (Nguồn video: Lê Anh Tuân)
Theo khoản 2, Điều 5, Nghị định 100/2019/NĐ-CP về xử phạt hành chính trong lĩnh vực giao thông đường bộ, đường sắt, hành vi "quay đầu xe ô tô trên cầu, đầu cầu" bị phạt tiền từ 400-600 nghìn đồng. Còn với hành vi "quay đầu xe tại nơi có biển cấm quay đầu xe" sẽ bị phạt tiền từ 800 nghìn - 1 triệu đồng theo khoản 3, điều 5 của Nghị định này.
Nếu so với nhiều hành vi vi phạm giao thông khác như đi sai làn, dừng đỗ trái quy định,... thì mức phạt cho việc quay đầu xe trên cầu được nhiều người đánh giá là vẫn còn quá nhẹ, chưa đủ sức răn đe đối với hành vi nguy hiểm này, dẫn tới một bộ phận lái xe đang bị "nhờn luật".
Nhiều ý kiến cũng cho rằng, lực lượng CSGT trong thời gian tới cần tăng cường kiểm soát thông qua hệ thống camera sát, thậm chí có thể sử dụng ngay hình ảnh do người dân cung cấp để xử phạt mạnh tay hơn đối với các lái xe cố tình quay đầu trên cầu. Đồng thời, các cơ quan hữu quan cần nghiên cứu, đề xuất theo hướng tăng mức xử phạt với hành vi trên.
Hoàng Hiệp
Bạn có góc nhìn (hoặc có trải nghiệm) nào về vấn đề trên? Hãy chia sẻ bài viết về Ban Ô tô xe máy theo email: otoxemay@vietnamnet.vn. Các nội dung phù hợp sẽ được đăng tải. Xin cảm ơn!
" alt="Ô tô quay đầu trên cầu bị xử phạt như thế nào?" />Trong cuốn hồi ký Sự thật ta nắm giữmới được Tân Việt Books và NXB Dân Trí phối hợp phát hành có nhiều góc khuất được bà Kamala kể về phu quân của mình. Được sự cho phép của Tân Việt Books, VietNamNet xin trích đoạn trong cuốn hồi ký Sự thật ta nắm giữ của bà Kamala Harris.
Sáu tháng trước, tôi cũng không biết anh chàng Doug đó là ai. Tôi chỉ biết người bạn thân nhất của tôi, Chrisette, không ngừng gọi điện thoại cho tôi. Tôi đang họp và điện thoại của tôi cứ reo liên hồi. Tôi đã để mặc các cuộc gọi của cô ấy, nhưng sau đó tôi bắt đầu lo lắng. Các con cô ấy là con đỡ đầu của tôi.
Có điều gì đó đã xảy ra sao?
Tôi ra ngoài và gọi cho cô ấy.
“Sao thế? Mọi chuyện ổn cả chứ?”
“Mọi chuyện đều ổn cả. Cô sẽ đi hẹn hò,” cô ấy nói. “Tôi à?”
“Đúng vậy,” cô ấy trả lời một cách rất chắc chắn. “Tôi vừa gặp anh chàng này. Anh ấy đáng yêu lắm, anh ấy là giám đốc một công ty luật và tôi nghĩ cô sẽ thích anh ấy. Anh ấy sống ở Los Angeles, nhưng dù sao thì cô cũng hay tới đây làm việc mà”
Đối với tôi, Chrisette như một người chị em vậy, và tôi biết rằng tranh cãi với cô ấy cũng chẳng ích gì.
“Tên anh ấy là gì?” tôi hỏi.
“Tên anh ấy là Doug Emhoff, nhưng hứa với tôi là cô sẽ không tìm tên anh ấy trên Google nhé. Đừng nghĩ quá nhiều. Chỉ cần gặp anh ấy thôi. Tôi đã cho anh ấy số của cô rồi. Anh ấy sẽ gọi cho cô”.
Tôi lầm bầm phản đối, nhưng đồng thời, tôi cũng đánh giá cao cách tiếp cận mạnh mẽ của Chrisette. Cô ấy là một trong số ít người mà tôi có thể thành thật trò chuyện về cuộc sống cá nhân của mình. Đối với một người phụ nữ độc thân, có nghề nghiệp ổn định ở độ tuổi bốn mươi và được công chúng để ý sát sao, việc hẹn hò không hề dễ dàng. Tôi biết nếu tôi cùng một người đàn ông đến tham dự một sự kiện, mọi người sẽ ngay lập tức bắt đầu suy đoán về mối quan hệ của chúng tôi. Tôi cũng biết rằng phụ nữ độc thân trong chính trường được nhìn nhận khác với đàn ông độc thân. Mức độ thoải mái trong đời sống xã hội của chúng tôi không giống nhau. Tôi không có hứng thú cân nhắc một mối quan hệ trừ khi tôi gần như chắc chắn mình đã tìm thấy “một nửa còn lại” - nên trong suốt nhiều năm, tôi đã tách biệt cuộc sống cá nhân của mình với sự nghiệp.
Kamala Harris và chồng. Vài đêm sau, tôi đang trên đường đến một sự kiện thì nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ. Doug đang xem một trận bóng rổ cùng một người bạn và anh ấy đã lấy hết can đảm để gửi cho tôi một tin nhắn đầy ngượng ngùng. “Xin chào! Tôi là Doug. Tôi chỉ muốn gửi lời chào đến cô thôi! Tôi đang xem trận đấu của đội Lakers”. Tôi nhắn tin lại chào anh ấy, và chúng tôi đã lên kế hoạch trò chuyện cùng nhau vào ngày hôm sau. Sau đó, tôi chấm dứt cuộc hội thoại với một chút lúng túng - “Lakers cố lên!” - mặc dù chính xác thì tôi hâm mộ đội Warriors.
Sáng hôm sau, khi rời phòng tập thể dục để đến chỗ làm tôi nhận ra mình đã bị nhỡ một cuộc gọi từ Doug. Mặc dù tôi đã hẹn anh ấy cùng trò chuyện vào ngày hôm sau nhưng tôi không ngờ anh ấy lại liên hệ sớm như vậy. Nhưng tôi thấy việc đó khá đáng yêu, tôi thừa nhận. Trên thực tế, khi tôi viết chương này, tôi đã ngồi cùng Doug và hỏi anh ấy đã nghĩ gì khi gọi điện lúc đó. Đây là điều anh ấy đã nói:
Sáng hôm đó anh dậy sớm. Anh có một cuộc họp sớm. Và khi đang lái xe đi làm, anh cứ nghĩ mãi về em. Anh cứ tự nhủ: “Bây giờ là 8 giờ 30 sáng, còn quá sớm để gọi cho cô ấy. Gọi điện giờ này thì buồn cười quá. Đừng làm như thế. Đừng. Đừng gọi cho cô ấy. Đừng làm thế.” Và sau đó, “Ôi không, mình vừa bấm số của cô ấy,” và “Ôi không, chuông đang reo”.
Tin nhắn thoại từ anh ấy mà tôi còn lưu đến bây giờ rất dài và hơi lan man. Tuy nhiên, anh ấy có vẻ là người tốt, và tôi muốn tìm hiểu thêm. Doug, mặt khác, khá chắc chắn rằng anh ấy đã làm tiêu tan mọi cơ hội mình có. Anh ấy kể rằng, anh ấy nghĩ tin nhắn thoại hôm ấy thật thảm hại và có thể tôi sẽ không liên lạc với anh ấy nữa. Anh ấy phải ngăn bản thân không gọi lại cũng như gửi đi một tin nhắn dài dòng khác để giải thích cho tin nhắn đầu tiên này.
Nhưng định mệnh đã mỉm cười với chúng tôi. Thật ra khi đó, tôi đang sở hữu một căn hộ ở San Francisco, và sau khi tiết kiệm hàng năm trời để làm lại căn bếp, việc sửa chữa cũng sắp được bắt đầu. Hôm đó, lẽ ra tôi phải gặp nhà thầu và nhóm của anh ta để dẫn họ vào nhà và đưa chìa khóa cho họ, nhưng khi về đến căn hộ, tôi được biết nhà thầu sẽ đến muộn và tôi sẽ phải đợi.
Nói cách khác, tôi nhận thấy mình có một tiếng rảnh rang để nghỉ trưa - một điều gần như chưa từng xảy ra. Vì vậy, tôi quyết định gọi cho Doug. Có thể anh ấy cũng đang nghỉ trưa.
Anh ấy bắt máy, và cuối cùng chúng tôi nói chuyện suốt một tiếng đồng hồ. Nghe có vẻ ủy mị, tôi biết thế, nhưng cuộc trò chuyện cứ thế tiếp diễn; và dù tôi chắc chắn rằng cả hai chúng tôi đều rất cố gắng để tỏ ra hài hước và thú vị, nhưng trên hết tôi nhớ chúng tôi đã chòng ghẹo nhau, đùa giỡn và cười cợt bản thân rồi cười cợt nhau, giống như chúng tôi bây giờ vậy. Vào lúc chủ thầu đến, tôi đã rất háo hức được gặp trực tiếp anh chàng Doug này. Chúng tôi đã hẹn cùng nhau dùng bữa vào tối thứ Bảy ở Los Angeles. Tôi rất nóng lòng được bay đến đó.
Doug gợi ý rằng chúng tôi nên gặp nhau tại nơi ở của anh ấy trước. Thay vào đó, tôi nhờ anh ấy đến đón tôi. “Được rồi, nhưng tôi chỉ muốn cô biết là tôi không giỏi lái xe lắm,” anh ấy nói. “Cảm ơn vì đã cho tôi biết,” tôi đáp với một tiếng cười khúc khích. Doug không hề tự phụ hay ra vẻ, không hề tỏ ra kiêu ngạo hay khoe khoang. Anh ấy có vẻ rất thoải mái. Đó là một phần lý do tôi thích anh ấy ngay lập tức.
Sáng hôm sau buổi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi, Doug gửi email cho tôi toàn bộ những ngày mà anh ấy rảnh trong vài tháng tới. Email viết rằng: “Tôi đã quá già để cư xử hời hợt hay trốn tránh rồi. Tôi thực sự thích cô, và tôi muốn xem liệu chúng ta có thể tiến xa đến đâu”. Trên thực tế, anh ấy rất háo hức muốn gặp tôi vào thứ Bảy đó, nhưng tôi đã lên lịch hẹn với các cô gái vào cuối tuần từ trước đó rất lâu.
“Không sao cả. Tôi có thể đến gặp cô và hai chúng ta có thể lẻn đi,” anh ấy nói. Tôi đánh giá cao sự nhiệt tình của anh ấy, nhưng tôi phải giải thích với anh ấy rằng, không, cuộc hẹn với các cô gái vào cuối tuần không giống như anh ấy nghĩ. Thay vào đó, chúng tôi đã lên kế hoạch cho buổi hẹn hò thứ hai vào một ngày cuối tuần khác.
Trong buổi hẹn hò thứ ba, Doug quyết định anh ấy phải làm điều gì đó lớn lao. Anh ấy bay đến Sacramento để cùng tôi ăn tối. Sau đó, chúng tôi nhận ra cả hai đều có tình cảm đặc biệt dành cho nhau. Chúng tôi đồng ý hẹn hò trong sáu tháng và sẽ xem xét lại mối quan hệ sau sáu tháng. Đến nghe phát biểu về tệ nạn trốn học không hẳn là điều mà hầu hết mọi người nghĩ về một buổi hẹn hò lãng mạn, nhưng mục đích của sự kiện này là để Doug ra mặt - đây là lần đầu tôi mời anh ấy cùng tôi tham gia một hội nghị trang trọng thế này. Do đó, đội ngũ của tôi mới xì xào và chỉ trỏ, vì họ từng nghe nhiều lời đồn về anh ấy nhưng chưa từng tận mắt thấy anh. Sau này, họ gọi giai đoạn đó là A.D. - “Sau Doug.” Họ thích cách anh ấy làm tôi cười. Tôi cũng vậy.
Doug đã từng kết hôn một lần và anh ấy có hai đứa con, Cole và Ella - được đặt theo tên của John Coltrane và Ella Fitzgerald. Khi tôi và Doug mới hẹn hò, Ella học cấp hai và Cole học cấp ba. Doug và người vợ đầu, Kerstin, đều cùng hưởng quyền nuôi con. Tôi từng - và vẫn - dành cho Kerstin một sự ngưỡng mộ và trân trọng vô cùng. Từ cách mà Doug kể về những đứa con của mình, tôi có thể nhận ra rằng cô ấy là một người mẹ tuyệt vời. Trong những tháng sau đó, khi tôi và Kerstin làm quen với nhau, chúng tôi thực sự hợp ý và sau đó trở thành bạn bè. (Đôi khi chúng tôi hay nói đùa rằng gia đình hiện tại của chúng tôi gần như hơi quá thân thiết.)
Sau buổi hẹn hò thứ hai, Doug đã sẵn sàng giới thiệu tôi với Cole và Ella. Tôi cũng rất háo hức được gặp chúng. Nhưng đối với một đứa trẻ có bố mẹ ly hôn, tôi biết sẽ rất khó khăn khi chúng thấy bố mẹ bắt đầu hẹn hò với người khác. Vì vậy, tôi đã đi chậm lại. Ngoài việc thỉnh thoảng nói chuyện với bọn trẻ khi Doug bật loa ngoài điện thoại trong xe. Tôi muốn đảm bảo rằng Doug và tôi có một mối quan hệ chín chắn và lâu dài trước khi tôi hiện diện trong cuộc sống của Cole và Ella.
Doug và tôi đã suy tính rất cẩn thận về thời gian cũng như cách mà cuộc gặp đầu tiên nên diễn ra. Chúng tôi đã đợi khoảng hai tháng sau khi chúng tôi gặp nhau, mặc dù trong kí ức của tôi, cảm giác như chúng tôi đã ở bên nhau từ rất lâu rồi. Có thể bởi vì tôi quá háo hức, hoặc bởi vì khi ngày trọng đại đó cuối cùng cũng đến, tôi cảm giác như tôi đã yêu Doug được nhiều năm rồi.
Sáng hôm đó tôi thức dậy với cảm giác vô cùng phấn khích, nhưng cũng lo lắng trong lòng. Cho đến thời điểm đó, tôi chỉ được biết gương mặt xinh xắn của Cole và Ella qua những tấm ảnh của Doug, biết được tính cách dễ gần của chúng qua những câu chuyện anh ấy kể, rằng chúng là những người quan trọng nhất đối với anh ấy. Bây giờ, khi được gặp hai thanh niên trẻ tuyệt vời này, đó là một dịp quan trọng.
Trên đường từ văn phòng ở LA về nhà, tôi mua một hộp bánh quy và thắt một dải ruy băng sặc sỡ thành một chiếc nơ xung quanh. Tôi cởi bỏ bộ vest, mặc quần jean và áo khoác Chuck Taylors, hít thở sâu vài lần rồi bắt xe đến nhà Doug. Trên đường đi, tôi cố tưởng tượng xem vài phút đầu tiên sẽ diễn ra như thế nào. Tôi tưởng tượng ra vài tình huống và cố gắng nghĩ ra những điều hoàn hảo để nói. Hộp bánh quy đang được đặt cạnh tôi trên ghế, một nhân chứng thầm lặng cho buổi tập dượt của tôi. Bọn trẻ sẽ nghĩ hộp bánh quy thật tuyệt hay thật kì quặc? Có lẽ dải ruy băng quá sặc sỡ.
Dải ruy băng đúng là quá sặc sỡ. Nhưng Cole và Ella chào đón tôi rất nồng nhiệt. Chúng cũng muốn gặp tôi. Chúng tôi nói chuyện trong vài phút, sau đó cùng nhau lên xe của Doug để đi ăn tối. Doug và tôi đã quyết định rằng bọn trẻ nên chọn địa điểm ăn để mọi thứ được thoải mái nhất có thể. Chúng đã chọn một nơi mà chúng thích từ khi còn nhỏ - một tiệm hải sản ngoài đường cao tốc dọc bờ biển Thái Bình Dương có tên là Reel Inn. Mất khoảng một giờ đồng hồ để đến đó, nhờ đó chúng tôi có thời gian để làm quen với nhau trên xe. Cole, hóa ra, là một người đam mê âm nhạc, và cậu ấy rất háo hức muốn chia sẻ với tôi vài điều mà cậu mới khám phá.
“Gần đây cháu bắt đầu nghe nhạc của Roy Ayers,” cậu ấy nói. “Cô biết ông ấy không?”
Tôi hát để trả lời: “Ai ai cũng yêu ánh mặt trời, ánh mặt trời, hãy đắm mình vào ánh mặt trời…”
“Cô có biết ông ấy!” “Tất nhiên là cô biết!”
Chúng tôi bật bài hát đó lên, và sau đó là một vài bài khác nữa. Bốn người chúng tôi hát cùng nhau, để cửa sổ xe mở toang trong lúc đang tiến về phía bờ biển để ăn tối.
Reel Inn là một nơi giản dị và khiêm nhường. Cảm giác thật sự thoải mái khi đến đây. Chúng tôi cầm khay xếp hàng đợi ở quầy, thực đơn các món cá tươi được viết trên một tấm bảng đen treo trên tường. Nhân viên thu ngân đưa số cho chúng tôi, giống như ở những cửa hàng bán thức ăn, và khi đã có đồ ăn, chúng tôi mang khay của mình ra chỗ bàn ăn ngoài trời nhìn thẳng ra biển, lúc mặt trời bắt đầu lặn. Khi chúng tôi ăn xong, Cole và Ella nói rằng chúng sẽ đến trường của Cole để xem triển lãm nghệ thuật, nơi một vài tác phẩm của bạn bè chúng được trưng bày. Chúng muốn biết liệu chúng tôi có muốn tham gia cùng không.
“Tất nhiên là có!” tôi nói, như thể đây là một điều hoàn toàn bình thường. Nghe có vẻ hay ho đối với tôi. Sau đó Doug thì thầm với tôi, “Chắc là chúng phải thích em lắm. Chúng chưa mời anh tham gia việc gì bao giờ cả”. Chúng tôi đến trường cùng nhau, và Ella - một họa sĩ tài năng - đã giảng giải cho chúng tôi trong suốt buổi triển lãm một cách rất thành thạo. Nhiều bạn bè của chúng cũng ở đó, chúng tôi rất vui khi được gặp gỡ và trò chuyện cùng các học sinh và phụ huynh. Doug sau đó nói đùa rằng tôi đã hoàn toàn đắm chìm vào cuộc sống của họ đêm hôm đó, nhưng tôi nghĩ nói chính xác hơn thì tôi đã bị mắc câu, Cole và Ella đã kéo tôi vào.
Vào cuối tháng 3 năm 2014, tôi đã lên kế hoạch cho hai chuyến đi. Một là đến Mexico, nơi tôi đang phối hợp với các quan chức cấp cao trong cuộc chiến chống lại các tổ chức tội phạm xuyên quốc gia và những kẻ buôn người. Chuyến đi còn lại là đến Ý, nơi Doug và tôi đang mong chờ được tận hưởng một chuyến nghỉ dưỡng lãng mạn. Nhưng lộ trình cho hai chuyến đi này hoàn toàn khác biệt. Khi ở nhà, Doug và tôi thức đến tận khuya để xem tranh ảnh, sách hướng dẫn và lên kế hoạch cho hành trình đến Florence. Khi ở văn phòng, tôi tiến hành tổng hợp lại và dẫn đầu một phái đoàn lưỡng đảng gồm tổng chưởng lý các tiểu bang cùng tôi đến thành phố Mexico.
Tội phạm xuyên quốc gia tại Mexico đã - và đang - là một mối đe dọa lớn, và California là mục tiêu chính. Tháng 3 năm đó, văn phòng của tôi đã công bố một bản báo cáo, rằng 70% nguồn cung cấp methamphetamine1 của Hoa Kỳ là từ cảng hải quan San Diego ở biên giới phía nam của California. Báo cáo cũng nhấn mạnh đến các cách thức khiến hoạt động buôn bán ma túy tại Mexico ngày càng lớn mạnh tại Hoa Kỳ khi các băng đảng thành lập liên minh với các băng nhóm trên đường phố và trong các nhà tù ở California.
Những thách thức đặt ra cho cơ quan thực thi pháp luật của California - và những nơi khác - là rất quan trọng. Tôi muốn gặp các quan chức Mexico để cùng lên kế hoạch triệt phá các băng nhóm buôn ma túy.
Chúng tôi đã ở Mexico ba ngày - bốn vị tổng chưởng lý tiểu bang khác và tôi - và đã đưa ra được kế hoạch hành động cụ thể. Chúng tôi đã kí thư ý hướng (là một văn bản diễn tả ý định của người kí tên trong bức thư để đi đến một hợp đồng chính thức, đặc biệt trong sắp xếp công việc kinh doanh hoặc thanh toán thương mại với Ủy ban Chứng khoán và Ngân hàng Quốc gia Mexico để thiết lập nỗ lực thực thi việc chống rửa tiền. Chính việc rửa tiền đã châm ngòi cho các tổ chức tội phạm xuyên quốc gia. Bằng cách tiến hành thỏa thuận liên lạc và hợp tác với Mexico, chúng tôi hi vọng sẽ cải thiện khả năng điều tra và triệt phá nguồn tiền này.
Vào ngày 26 tháng 3 năm 2014, tôi trở về căn hộ ở San Francisco, cảm giác như chuyến đi đã thành công thực sự. Nhưng khi tôi về đến nhà thì trời đã tối và bây giờ tôi gặp phải một vấn đề nhỏ: chuyến đi của tôi với Doug bắt đầu vào sáng sớm hôm sau, và tôi không có thời gian để soạn đồ.
Ngay sau khi tôi về đến căn hộ của mình, Doug nhắn tin nói rằng anh ấy đang trên đường từ sân bay đến. Khi anh ấy đến căn hộ, tôi đang điên cuồng lục tìm đồ đạc. Tôi không thể tìm thấy chiếc quần đen và tôi đang cực kì tức giận.
Tất nhiên, điều đó thật nực cười, nhưng đó là một trong những khoảnh khắc mà tôi phải tập trung làm hai việc một lúc.
Tôi nghĩ nhiều phụ nữ cũng như một vài nam giới đang làm việc đều hiểu quá rõ. Cũng giống như mẹ tôi, tôi đã nuôi dưỡng ý niệm rằng mọi thứ tôi làm phải thật hoàn hảo, nhưng đôi khi tôi có cảm giác điều đó không chuẩn xác. Tôi không đủ khả năng để suy xét hết mọi thứ. Đây là một trong những khoảnh khắc đó. Tôi có hàng trăm thứ phải lo sau chuyến đi đến Mexico cộng thêm hàng trăm thứ khác khi nghĩ về lượng công việc mà tôi đã bỏ lỡ khi đi vắng. Trong khi đó, tôi đang cố gắng chuyển hướng suy nghĩ sang chuyến nghỉ dưỡng với người yêu - nhưng số đồ đạc cần soạn và những việc cần phải làm đang chiếm hết tâm trí tôi. Tôi không ngừng quở trách bản thân vì đã cố gắng làm quá nhiều thứ, lúc nào cũng lo lắng rằng mình làm chưa đủ, và tất cả sự căng thẳng này dồn nén lại thành cuộc tìm kiếm chiếc quần đen.
Và tôi vẫn chưa tìm thấy nó. Tủ quần áo của tôi quá lộn xộn.
Kết quả là tôi mệt lả người đi, và khi Doug đến, dường như anh ấy cũng không ổn lắm. Anh ấy hành động khá kì lạ - có chút không tự nhiên, có chút yên lặng.
“Chúng ta mua đồ ăn mang về thay vì đi ăn ngoài được không anh?” tôi hỏi anh ấy. “Em chưa chuẩn bị kĩ lắm nên em cần thời gian soạn đồ.”
“Tất nhiên là được,” anh ấy nói. “Mua ở quán món Thái mà chúng ta thích nhé?”
“Được đấy,” tôi trả lời. Tôi lục tung ngăn kéo nhà bếp và lấy ra một tờ thực đơn nhàu nát. “Mua món pad Thái nhé?”
Doug quay sang tôi. “Anh muốn sống cùng em đến cuối đời”
Thật ngọt ngào, nhưng anh ấy vẫn luôn ngọt ngào như thế. Sự thật, tôi hoàn toàn không nhận ra sự nghiêm túc đằng sau câu nói của anh ấy. Tôi thậm chí còn không ngẩng mặt lên nhìn. Tâm trí tôi vẫn đang hướng về chiếc quần đen.
“Tuyệt lắm, anh yêu,” tôi nói, xoa xoa cánh tay anh khi đang xem qua thực đơn. “Chúng ta nên ăn pad Thái gà hay tôm nhỉ?”
“Không, anh muốn sống cùng em đến cuối đời,” anh ấy nói lại lần nữa. Khi tôi nhìn lên, anh ấy đang quỳ một chân xuống. Anh ấy đã lên một kế hoạch công phu để cầu hôn tôi trước Ponte Vecchio ở Florence. Nhưng khi đã có chiếc nhẫn, anh ấy không muốn chờ lâu hơn nữa. Anh ấy không thể giữ bí mật được.
Tôi nhìn anh ấy, lúc này đang quỳ một gối xuống, rồi tôi bật khóc. Tôi phải nhắc các bạn rằng đây không phải những giọt nước mắt e thẹn như phim Hollywood đang chảy dài trên đôi gò má lấp lánh đâu. Không, tôi đang nói tới việc tôi đã khịt mũi và càu nhàu với lớp mascara làm nhòe hết mặt. Doug với lấy tay tôi, tôi nín thở và mỉm cười đáp lại. Sau đó, anh ấy hỏi cưới tôi, và tôi đã hét lên một tiếng “Vâng!”.
Doug và tôi kết hôn vào thứ Sáu, ngày 22 tháng 8 năm 2014, trong một buổi lễ thân mật với những người mà chúng tôi yêu thương. Maya cử hành hôn lễ; Meena đọc trích dẫn từ tác phẩm của Maya Angelou. Để phù hợp với gốc gác Ấn Độ và Do Thái của chúng tôi, tôi đặt một vòng hoa quanh cổ Doug, anh ấy dậm chân lên một chiếc ly. Và nghi lễ đã xong.
Cole, Ella và tôi đồng tình rằng chúng tôi không thích dùng từ “mẹ kế”. Thay vào đó, chúng gọi tôi là “Momala”.
Một trong những thói quen ưa thích của tôi là ăn tối cùng gia đình vào Chủ nhật. Đây là một thói quen của tôi khi đính hôn với Doug. Khi tôi và anh ấy mới bắt đầu hẹn hò, anh ấy là một ông bố đơn thân cùng chia sẻ quyền nuôi con với Kerstin. Bữa tối gia đình thường là đồ ăn Trung Quốc mua về và ăn bằng nĩa nhựa, những thứ mà bọn trẻ lén lút mang vào phòng. Tôi đã thay đổi điều đó. Bây giờ mọi người đều phải hiểu rằng bữa tối gia đình vào Chủ nhật là bắt buộc, rằng chúng tôi sẽ cùng nhau ngồi quanh bàn, có thể mời thêm người thân và bạn bè, còn tôi sẽ nấu một bữa ăn để chúng tôi cùng nhau thưởng thức. Điều này thực sự quan trọng đối với tôi.
Mọi người nhanh chóng quen với việc này và đảm nhận vai trò của mình. Cole dọn bàn, chọn nhạc và vào vai đầu bếp chuyên nghiệp. Ella chế biến món guacamole1 ngon như ở nhà hàng cùng các món tráng miệng tinh tế, gồm có bánh tart trái cây tươi đẹp mắt. Trong quá trình làm, con bé đã gấp bột rất khéo léo rồi phủ lên trên bằng kem tươi tự làm. Doug mua một cặp kính bảo hộ khi cắt hành tây, anh ấy đeo cặp kính phô trương đó vào khi băm hành - và để tôi nói cho bạn biết, một người đàn ông đeo kính bảo hộ khi cắt hành tây trông cực kì cuốn hút đấy.
Tôi nấu món chính - có thể là thịt lợn hầm đậm vị, hoặc mì Ý sốt bò bằm, hoặc cơm biryani của Ấn Độ, hoặc gà với pho mát feta, vỏ chanh, và lá oregano tươi ở vườn. Thông thường, tôi sẽ bắt đầu lên kế hoạch nấu ăn vào thứ Bảy và đôi khi là từ thứ Sáu. Nếu đang đi trên đường, tôi sẽ nhanh chóng nghĩ đến việc kết hợp mọi thứ lại - thành món gì đó đơn giản hơn, chẳng hạn như bánh taco cá. Không phải lúc nào mọi việc cũng diễn ra như kế hoạch: đôi khi bột bánh pizza không nở, nước sốt không đặc lại hoặc chúng tôi thiếu thành phần chính và tôi phải ứng biến. Không sao cả. Bữa tối gia đình vào Chủ nhật là một điều lớn lao hơn cả bữa ăn.
Khi ăn tối xong, bọn trẻ sẽ rửa chén. Tôi đã từng kể cho chúng nghe câu chuyện về chú Freddy. Vì sống trong một căn hộ nhỏ dưới tầng hầm ở Harlem với một căn bếp nhỏ, chú Freddy sẽ rửa từng cái chén hoặc từng dụng cụ nấu nướng mà chú ấy sử dụng ngay sau khi dùng xong. Và theo thời gian, bọn trẻ đã biến “Chú Freddy” thành một động từ. Khi dọn dẹp, bọn trẻ hứa sẽ “Chú Freddy” mọi thứ. Và chúng làm khá tốt!
Tôi biết rằng không phải ai cũng thích nấu ăn, nhưng đối với tôi, đó là điều quan trọng. Và chừng nào tôi còn làm bữa tối cho gia đình vào Chủ nhật, chừng đó tôi biết mình còn đang kiểm soát cuộc sống của mình - làm điều gì đó quan trọng cho những người tôi yêu thương, để chúng tôi có thể san sẻ khoảng thời gian quý báu đó cùng nhau.
Theo cuốn sách Sự thật ta nắm giữ
Hồi ký đặc biệt của Phó Tổng thống Mỹ
'Sự thật ta nắm giữ' - cuốn sách truyền cảm hứng và gửi gắm tới độc giả nhiều thông điệp về sự nỗ lực và tinh thần hành động vì một cộng đồng, xã hội công bằng và tốt đẹp hơn.
" alt="Chân dung người đàn ông đằng sau Phó Tổng thống đầu tiên trong lịch sử Mỹ" />Cơ quan Công an tống đạt các quyết định đối với Nguyễn Thanh Tú. Ảnh: Công an Trà Vinh Theo cơ quan điều tra, Tú làm “cò” cho các tài xế ô tô chạy dịch vụ đưa, rước khách để hưởng hoa hồng và bán hàng rong trong Bệnh viện Đa khoa tỉnh Trà Vinh. Việc làm của Tú vi phạm nội quy của bệnh viện nên bị bảo vệ nhiều lần nhắc nhở dẫn tới mâu thuẫn.
Sáng 26/9, Tú bênh vực người bán hàng rong nên xảy ra xung đột, dùng lời lẽ thô tục, thách thức đánh nhau với bảo vệ bệnh viện.
Sau đó, Tú cầm dao, lớn tiếng, xông vào định tấn công một bảo vệ nhưng được mọi người can ngăn. Công an TP Trà Vinh mời Tú về trụ sở làm việc. Quá trình điều tra, Công an khởi tố Tú hành vi gây rối trật tự công cộng.
Theo công an, Tú từng có tiền án về các tội tàng trữ trái phép chất ma túy; lừa đảo chiếm đoạt tài sản; cướp tài sản; chống người thi hành công vụ và hủy hoại tài sản, vừa mới chấp hành xong hình phạt tù vào ngày 5/6.
Hôm 23/9, Tú bị xử phạt vi phạm hành chính 400.000 đồng về hành vi gây mất trật tự công cộng cũng tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh Trà Vinh.
Thông tin bất ngờ vụ chiếm đoạt ô tô 'phóng như bay' từ Cần Thơ về Tiền Giang
Từ TPHCM xuống Cần Thơ thuê khách sạn nhưng không có tiền trả nên gã đàn ông bỏ trốn, sau đó lên xe công nghệ chở đi lòng vòng rồi cưỡng đoạt phương tiện "phóng như bay" trên QL1 đến Tiền Giang." alt="Bắt gã đàn ông có 3 tiền án gây rối ở bệnh viện" />Anna Phillips và chồng George Anderson đến từ Everton, qua đời ở tuổi 81 vào năm 2019 tại viện dưỡng lão ở Kirkby. Người đàn ông này không lập di chúc trước khi qua đời và mọi người xung quanh cũng không biết ông có người thân nào.
Một công ty chứng thực di chúc chuyên nghiệp lớn nhất ở Anh đã được giao nhiệm vụ truy tìm gia đình thất lạc từ lâu của ông George.
Ông George chưa bao giờ kết hôn, cũng như không có con. Để tìm được họ hàng, các chuyên gia phải tìm hiểu rất sâu cây phả hệ. Họ đi đến nhiều nơi trên thế giới để xác minh, từ Úc, Malta, Canada và thậm chí cả Kyrgyzstan.
Ông là con trai duy nhất của cặp đôi Elizabeth Phillips và George Anderson. Họ kết hôn năm 1937. Cha ông mất năm 1969 và mẹ ông mất năm 1998.
Mẹ của ông là 1 trong 10 người con của gia đình, 4 người đã chết khi còn nhỏ. Một trong những anh trai của bà là Thomas Phillips, chính là ông nội của Anna.
Cuối cùng, Anna chính là một trong 26 người có quyền được hưởng tài sản của ông George.
Lúc đầu, khi đọc tin thông báo, Anna cho rằng đó là một vụ lừa đảo.
"Tôi nhận được một lá thư thông báo về ông George, tôi ngay lập tức nghĩ rằng đó là một trò lừa đảo. Tôi chưa bao giờ nghe nói về ông ấy", cô chia sẻ.
Một thời gian ngắn sau đó, khi đang đi bộ về nhà sau giờ dạy học, cô nhận được một cuộc điện thoại, theo Dailystar.
"Thật kỳ lạ khi biết rằng tôi có quan hệ họ hàng với người đàn ông ấy. Tôi thậm chí còn chưa từng biết về ông, nhưng giờ đây tôi được hưởng tài sản thừa kế. Điều đó hoàn toàn không thể tin được", cô nói.
Sau vụ việc, Anna đã tìm cách liên lạc với những người họ hàng thất lạc từ lâu. Cô cảm thấy biết ơn ông George và tiếc rằng chưa có cơ hội được gặp mặt.
"Khoản thừa kế là một bất ngờ thú vị trong cuộc sống. Khoản tiền ấy giúp tôi trả được số nợ và giữ lại được một ít cho con cái tôi. Khoản thừa kế đang hỗ trợ trong giai đoạn tiếp theo của cuộc đời tôi và chồng Robert. Chúng tôi dự định tiếp tục sáng tạo, làm nghệ thuật và âm nhạc", cô chia sẻ.
Danny Curran, chuyên gia nghiên cứu phả hệ cho biết: “Các gia đình mất liên lạc vì nhiều lý do. Ông George gặp phải vấn đề sức khỏe thể chất và tinh thần khá nghiêm trọng. Vì vậy đây có thể là một lý do góp phần khiến ông không thể liên lạc về gia đình. Vì ông không để lại di chúc, nên chúng tôi không biết ông phân chia số tài sản của mình như thế nào.
Nếu chúng tôi không tìm thấy người thụ hưởng, tiền của ông sẽ được chuyển đến kho bạc. May mắn là chúng tôi đã làm được, mỗi người thừa kế sẽ được chia một phần tài sản của ông George. Và thật tuyện khi phần thừa kế có thể giúp họ theo hướng tích cực nhất".
Chuyện kỳ lạ ở nơi có nhiều tài sản không ai nhận thừa kế
NHẬT BẢN - Các nhân viên một công ty vệ sinh cẩn thận phân loại đồ vật còn lại của chủ nhà đã qua đời, cất gọn vào các hộp các tông. Rất nhiều tài sản có giá trị, nhưng không ai nhận quyền thừa kế." alt="Bất ngờ nhận được khoản tiền thừa kế 'khủng' từ người chưa từng gặp mặt" />
- ·Soi kèo góc Iran vs UAE, 23h00 ngày 20/3
- ·Nhận thức lại thế giới trong thời kỳ cách mạng công nghệ
- ·Người đàn ông cấp cứu do vấn đề hi hữu ở vùng kín
- ·Người trẻ Trung Quốc tự nhận mình là 'thế hệ cuối cùng'
- ·Nhận định, soi kèo Liberia vs Tunisia, 23h00 ngày 19/3: Chủ nhà tự tin
- ·Triển lãm 'Văn hóa soi đường cho quốc dân đi' mừng Hội nghị Văn hóa toàn quốc
- ·Món ngon: Cách làm kẹo lạc vừng giòn tan rồm rộp, ăn mãi không chán
- ·Chỉ dùng ô tô để về quê, tôi có nên tậu xe cho bằng bạn bằng bè?
- ·Nhận định, soi kèo Nhật Bản vs Bahrain, 17h35 ngày 20/3: Dễ dàng giành vé
- ·Những quốc gia nào cấm Thuyết tiến hóa Darwin trong chương trình học?