会员登录 - 用户注册 - 设为首页 - 加入收藏 - 网站地图 Truyện Đêm Nay Em Ở Đức Linh Cáp!

Truyện Đêm Nay Em Ở Đức Linh Cáp

时间:2025-01-17 02:48:12 来源:NEWS 作者:Ngoại Hạng Anh 阅读:857次
Đứng trước cửa kính một lúc,ệnĐêmNayEmỞĐứcLinhCáman city đấu với chelsea Trì Niệm đổi sang tư thế ngồi trên bệ đá chờ Hề Sơn. Cậu đặt balo bên cạnh, chai nước khoáng trong túi áo đã uống hết một phần ba, cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến.

Trước đây cậu rất khó ngủ, nhưng sau khi quen biết Hề Sơn, cậu lại luôn cảm thấy ngủ không đủ giấc. Bởi vì khi đối diện với Hề Sơn, cậu thực sự rất thoải mái, không có bất kỳ áp lực nào, như thể đối phương là anh trai của cậu, là nơi để cậu trút bầu tâm sự, có thể bao dung lắng nghe mọi lời than thở của cậu.

Gạt bỏ chút rung động mơ hồ kia sang một bên, Trì Niệm cảm thấy nếu là bạn bè, cậu cũng sẽ rất thích Hề Sơn.

Anh còn đặc biệt quay lại đón cậu...

Thực ra Hề Sơn hoàn toàn có thể mặc kệ cậu, để cậu tự gánh chịu hậu quả. Nhưng nếu như vậy, cậu sẽ in lại thẻ lên máy bay, sau đó dứt khoát đập tan giấc mơ của mình, lên máy bay.

Trì Niệm thầm nghĩ, trong lòng có chút vui mừng, cậu đã đánh cược rằng Hề Sơn là một người dịu dàng và có trách nhiệm, cậu đã thắng.

Chiếc Jeep Wrangler quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, sau khi dừng xe, cửa kính ghế phụ từ từ hạ xuống, Hề Sơn đeo kính râm, ngoắc tay với cậu. Anh không nói một lời, nhưng trông rất bình tĩnh, không hề có chút thiếu kiên nhẫn, Trì Niệm gần như nhảy cẫng lên, mở cửa xe, ngồi vào chỗ cũ.

Lúc cậu cúi đầu cài dây an toàn, Hề Sơn đạp ga, chiếc xe lao về phía trước, vì quán tính, lưng Trì Niệm đập mạnh vào lưng ghế, khiến cậu đau điếng, suýt chút nữa thì kẹp tay.

Cậu cố gắng chịu đựng sự khó chịu, cài dây an toàn xong, liếc nhìn Hề Sơn.

Hề Sơn như thể đang trêu chọc cậu, cố ý để Trì Niệm phải trả giá một chút vì "việc anh quay lại đón cậu".

Nỗi buồn chia ly vừa rồi đã trở thành một màn kịch khép lại, Hề Sơn mỉm cười, không nhìn Trì Niệm, trực tiếp nói: "Cậu ngốc thật đấy, sao lại mua nhầm ngày được chứ?"

"Không biết, chắc là lúc đó đầu óc tôi không được tỉnh táo."

Cậu nhận lỗi một cách dứt khoát, khiến Hề Sơn không biết nói gì: "... Cậu cũng không cần phải tự trách mình như vậy."

Trì Niệm nắm chặt dây balo, tự mình tìm cách khắc phục: "Hay là, tôi mua vé của ngày mai cùng giờ nhé, tuy hơi đắt một chút... Hôm nay tôi xem rồi, vẫn còn vé."

"Bao nhiêu tiền?" Hề Sơn hỏi.

Trì Niệm lấy điện thoại ra xác nhận: "Hơn một nghìn tệ, nếu hôm nay canh me vé khuyến mãi, biết đâu..."

Hề Sơn cười khẩy: "180 tệ cộng thêm phí sân bay và nhiên liệu cũng chỉ hơn hai trăm tệ, mất thì mất, bỏ thêm tiền ra mua vé khác thì không đáng... Lỡ như cậu lại mua nhầm thì sao?"

Trì Niệm giả vờ đánh anh một câi.

Hề Sơn vội vàng đổi giọng: "Chuyến bay tiếp theo là sáng ngày kia, đúng không?"

"Ừm... Chín giờ." Trì Niệm đau đầu nói, "Cho nên ngày mai tôi nhất định phải quay về Tây Ninh."

Một mặt là do cậu hấp tấp, mặt khác, Trì Niệm mơ hồ cảm thấy bất an, như thể chuyện này nhất định sẽ xảy ra. Có lẽ là do cậu thực sự không muốn chủ động rời xa Hề Sơn, nên mới dùng vé máy bay để ép bản thân, cũng có lẽ là do cậu đã dành thời gian ở Đức Linh Cáp cho bản thân, nên mới có cơ hội để hối hận và thay đổi quyết định.

Nếu như thực sự sợ lỡ chuyến bay, không kịp lên máy bay, thì bây giờ cậu đã ngồi trong khoang máy bay, chứ không phải trong xe rồi.

Im lặng một lúc, Hề Sơn lại nói: "May mà vé máy bay của cậu còn một ngày nữa, nếu không thì lỗ to rồi - Thế này đi, ngày mai tôi lái xe về Tây Ninh, tiện thể đưa cậu đi."

"Tiện thể sao?" Trong lòng Trì Niệm lại vui mừng, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ từ chối, "Anh đâu có định đi sớm như vậy, cậu của anh vẫn còn đang nằm viện, làm như vậy không hay lắm đâu."

Hề Sơn nghiêm túc nói: "Ừm, cũng đúng, vậy thì cậu tự đi tàu hỏa đi."

Trì Niệm: "..."

Hề Sơn vỗ vào vô lăng, không nhịn được cười: "Cậu còn giả vờ với tôi làm gì nữa hả Trì Niệm? Đã đến nước này rồi, còn lo lắng tôi không đủ thời gian. Haiz, cậu ấy chỉ bị ngã nhẹ thôi, hai ngày nữa là có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng rồi, cùng lắm thì tối nay dì tôi sẽ về, có người chăm sóc rồi, cậu không cần phải lo lắng."

Trì Niệm giận dỗi quay mặt đi, giả vờ nhìn những hàng bạch dương đang lùi dần ra xa ngoài cửa sổ.

"Ôi chao, giận rồi à?" Hề Sơn huých nhẹ vào cậu, "Đừng giận nữa, cứ quyết định như vậy nhé? Ngày mai chúng ta thay phiên nhau lái xe, nếu không, lái xe một mình 800 km sẽ mệt chết."

Hơi ấm từ bàn tay Hề Sơn khiến trái tim Trì Niệm mềm nhũn, cậu khẽ "ừm" một tiếng, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: "Cảm ơn anh."

(责任编辑:Thế giới)

相关内容
推荐内容