Giản Ninh dần dần khôi phục ý thức,ệnVaiÁcPháoHôiTrầmMêNuôtrực tiếp bóng đá croatia một vật mềm mại nhẹ nhàng áp vào trán anh, sau đó nhanh chóng rời đi.
Thứ gì?
Đầu có hơi đau.
Giản Ninh mở to mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy là một cái đầu nhỏ xù xù.
Chủ nhân của cái đầu nhỏ cúi đầu nhìn anh, đôi mắt to tròn đẫm lệ, đôi mắt đỏ hoe, trên mặt đều là lo lắng.
Đối phương dường như không ngờ Giản Ninh sẽ đột ngột mở mắt, giật mình, đôi mắt to tròn xinh đẹp nhanh chóng trợn tròn, giống như một chú mèo con bị giật mình.
Bé con cẩn thận rút bàn tay nhỏ của mình ra, đứng dậy khỏi ghế sofa, đặt bàn tay nhỏ ra sau lưng, khẽ gọi: "Ba!"
Gọi xong, cẩn thận ngước mắt nhìn thoáng qua Giản Ninh, thấy Giản Ninh cũng đang nhìn mình, nhanh chóng cúi đầu xuống, như thể đã làm sai chuyện gì.
Giản Ninh giơ tay xoa huyệt thái dương của mình, cơn đau trong đầu không hề giảm bớt, anh nhìn thoáng qua đứa nhỏ, lý trí từ trong đầu bị xé rách từ từ nung nấu lại.
Anh là một người xuyên không mới nhậm chức, những năm gần đây, bởi vì số lượng tác giả não ngắn càng lúc càng tăng, cực phẩm vai phụ càng ngày càng nhiều, dẫn đến vô số bé con vô tội phải chịu thương tổn, giá trị hắc hóa của mỗi thế giới quá cao, chủ hệ thống phái anh đi cứu vớt bé con.
Bây giờ, anh đi vào thế giới thứ nhất, trước mắt là bé con của thế giới thứ nhất cần được cứu vớt, bé con Giản Dữu.
Quyển sách này là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào trong giới giải trí, nguyên chủ "Giản Ninh" là pháo hôi ác độc, yêu thầm nam chính công, lại bởi vì ngoài ý muốn cùng người khác phát sinh quan hệ, có bé con Giản Dữu.
Mà người phát sinh quan hệ ngoài ý muốn với nguyên chủ, ba còn lại của bé con -- Cố Diệc Đình, Giản Ninh cũng không thừa nhận, cũng không để đối phương đến gần đứa nhỏ.
Theo quan điểm của Giản Ninh, là Giản Dữu khiến anh ta mất đi tình yêu, bởi vậy, đối xử với bé con Giản Dữu không đánh thì mắng, phát tiết cảm xúc, thậm chí đem căm hận đối với Cố Diệc Đình trút lên người bé.
Nói thật, đối với công việc này, Giản Ninh cũng không ôm hy vọng gì, anh thật sự không có kinh nghiệm ở chung với trẻ con.
Nhưng mà, anh nhìn bé con trước mắt.
Bé con 3 tuổi.
Bé con nho nhỏ, hai tay nhỏ chắp sau lưng, khuôn mặt nhỏ phấn nộn, một đôi mắt to ngập nước, lộ ra vẻ mặt đáng thương, hai chân đạp lên nhau, ngón chân cuộn tròn lại.
Nhìn qua nhỏ yếu bất lực, đáng thương hề hề, lại quá mức đáng yêu, chân vẫn không nhúc nhích, đôi mắt lại lén lút dõi theo bóng dáng Giản Ninh.
Thật thần kỳ, Giản Ninh nhìn bé con, giống như thật sự có mối liên hệ huyết thống với bé, trong lòng một trận mềm mại. Anh thở ra một hơi, cố gắng tỏ ra thân thiện nhất có thể, nhìn đôi chân nhỏ xíu của cậu bé, ấm áp nói: "Dữu Dữu, trên mặt đất lạnh lắm, đi dép vào trước nhé, được không?"
Đôi mắt bé con Giản Dữu lại lần nữa mở to, trong ánh mắt đều là khó hiểu.
Thế mà ba không mắng bé, giọng nói còn dịu dàng như vậy.
Giản Dữu ngây ngốc gật gật đầu, chạy đến bên cạnh xỏ dép lê nhỏ vào, lại đem dép ba mang qua đây, cẩn thận đặt ở bên chân Giản Ninh.
Trời ạ, sao lại có đứa nhỏ vừa hiểu chuyện lại đáng yêu như vậy.
Giản Ninh nhìn động tác nhỏ của bé, nháy mắt bị chinh phục, đem chân mình xỏ vào dép lê mao nhung mềm mại như bông, trong lòng một trận thỏa mãn, "Cảm ơn Dữu Dữu, Dữu Dữu ngoan quá."
Giống như Giản Dữu không quá thích ứng với lời Giản Ninh nói, đem đầu nhỏ của mình cúi xuống, lại chậm rãi nâng lên.
Ba không hề tức giận, cũng không mắng mình ngu ngốc.
Vui vẻ.
Ánh mắt bé con trở nên sáng lấp lánh, ngoan ngoãn đứng bên cạnh, đưa mắt nhìn theo Giản Ninh.
Giản Ninh ngồi dậy, nhìn đống bừa bộn trên mặt đất, thật sự không nói nên lời.
Trong nhà có trẻ con, thế mà lại uống nhiều rượu như vậy.
Giản Dữu bị giật mình, đôi tay nhỏ mềm mại ôm lấy cổ Giản Ninh, lại nhẹ nhàng buông ra, không biết phải làm sao đành đặt ở trước ngực, giọng nói mềm mại mang theo thăm dò: "Ba?"
Âm cuối của bé cất cao, nghe như đang làm nũng.
Giản Ninh ước lượng trọng lượng cậu bé, đem bé đặt trên sô pha, nhẹ giọng nói: "Dữu Dữu, con ngồi ngoan, ba dọn dẹp sàn nhà trước, được không?"
Giản Dữu ngây ngốc nhìn ba ở trước mắt trở nên dịu dàng, giống như ngỗng con ngốc nghếch gật đầu.
"Ngoan quá!" Giản Ninh xoa đầu đứa nhỏ, Giản Dữu xấu hổ cúi đầu nhỏ xuống.
Giản Ninh sắp xếp xong chỗ ngồi cho nhóc con nhà mình, tìm điện thoại trên ghế sofa, nhìn thoáng qua thời gian.
Đã 10h sáng.
Thế thì chắc chắn bé con chưa ăn sáng.
Kỷ Ninh nhìn rác rưởi trên mặt đất, sau đó nhìn bé con trên ghế sofa đang lo lắng khẽ xoay xoay cái mông, ngồi xổm xuống hỏi: "Dữu Dữu, đói à? Chúng ta uống sữa trước, ba dọn dẹp rác rưởi trên mặt đất một lát, được không? "
Giản Dữu khẽ gật đầu, gật đầu một cái, lại giống như nghĩ đến cái gì, lắc lắc đầu nhỏ, "Không đói bụng."
Sau đó, Giản Ninh nghe được tiếng ục ục phát ra từ bụng cậu bé.
Giản Dữu liếc nhìn Giản Ninh, nhanh chóng che cái bụng phẳng lì của mình, nhỏ giọng cầu xin nói, "Ba, Dữu Dữu không đói bụng."
评论专区