Một người phụ nữ nghe thấy vậy liền đập tay người kia một cái, nói: "phủ phui cái mồm bà đi! Đây là bớt, không phải sẹo, này mai mốt lớn nó hết."

Người này nghe thấy vậy thì chột dạ đưa tay bịt lấy miệng, ngó nghiêng vào trong xem em dâu mình có nghe thấy không, cười hì hì nói hạ giọng: "bớt đen sau lưng may ra thì đỡ chứ trên mặt thế này thì mơ đi." Nghĩ sao lại bĩu môi thêm vào một câu: "mặt gãy trán dô lớn lên xấu!"

Còn chưa ngậm mồm vào được đã bị cái gì đập vào phía sau, lưng chấn đau điếng người.

Người đàn ông mái tóc hoa râm đứng đằng sau còn mặc bộ đồ áo mưa ướt tầm tã, chưa kịp thay ra đã nghe mụ đàn bà chanh chua này nói xấu cháu nội mình, cũng chẳng nể mặt mũi họ bên đằng sui gia, cầm mũ cối phang tới. "Con nít mới sinh mà mày trù ẻo nó!" Ông vừa mắng vừa sấn tới, mặc kệ người ta xin lỗi, mọi người chạy tới can ngăn, đuổi người ta ra tới tận sân ướt sũng. Cuối cùng muối mặt đi về.

Nghe ông nội kể mà tôi cười khanh khách, khoé mắt cong cong khiến vết bớt như cánh bướm nhỏ chuẩn bị nhịp nhàng vỗ cánh. Câu chuyện mẹ tôi sinh khó lại còn sinh non, rồi mọi người bên nội chia ra tất tả chăm sóc mẹ, tới chuyện ông nội đạp xe 17 km trong cơn bão đêm đi chăm cháu, rồi còn cả chuyện bác dâu bên ngoại chê bai vô duyên bị ông tôi đuổi về... Ôi bao nhiêu chuyện ngày đó không biết ông đã kể từ khi nào và kể bao nhiêu lần, tôi đã thuộc nằm lòng rồi. Nhưng mỗi lần trưa hè được nằm trong lòng ông trên chõng tre, được nghe ông kể chuyện là tôi vẫn luôn thấy thích thú như nghe lần đầu vậy.

Ông vỗ về, vuốt mái tóc dài chạm vai đen mượt của tôi, bảo tôi cố gắng đợi mấy năm. Tôi lúc này đã biết đợi mấy năm nữa để làm gì rồi.

Nghe người lớn nói tôi hồi đó tầm soát Down 1:55, đi thành phố siêu âm còn không thấy sống mũi, cả họ ngồi lại bàn nhau, cuối cùng động viên ba mẹ tôi giữ thai lại. Ba tôi chán nản không chịu tu chí làm ăn, nhậu nhẹt gái gú, mẹ tôi vất vả mà sinh thiếu tháng, may mắn sao đẻ ra lành lặn thì người ngợm lại toàn bớt, ai nấy thở dài an ủi "thôi trộm vía sinh ra lành lạnh khoẻ mạnh là tốt rồi." Ngoài một tuổi thì ở cổ trái mọc lên cái mụn nhọt, ở quê ỷ y, mặc kệ để mãi càng ngày càng lớn như trái trứng cút, nghe người ngoài Bắc vào nói coi chừng bị ung thư, sợ quá mới khăn gói lên phố mổ. Từ đó trở đi, đau ốm triền miên. Tiếp đến viêm phổi hành hạ thừa sống thiếu chết cả năm trời. Đã ốm còn yếu, so với bạn cùng lứa nhìn tôi nhỏ con hơn hẳn.

Ba mẹ mới ra riêng còn nghèo, ông bà nội cho mảnh đất dựng nhà gỗ và ít đất nông nghiệp trong rẫy. Mùa màng thất thu, làm không đủ ăn nên ông thường đón tôi vào trong này nuôi phụ. Hồi đầu mẹ còn không hài lòng chứ sau này tôi được 2 tuổi thì có em trai, mẹ không dành nhiều thời gian để ý tôi nữa. Ông làm viên chức nên trong xã cũng gọi là khá giả, nhận nạp bình ắc quy cho cả mấy thôn, nhà có sẵn điện ấm áp nên vào mùa mưa lạnh tôi gần như cắm cọc ở đây dưỡng bệnh. Còn chơi thân thật là thân với một bạn nữ, bạn sinh cùng năm với tôi, tên là Diệu Hiền, tên vậy chứ thực ra Hiền rất hung dữ, tới chó còn phải sợ. Lúc nào Hiền cũng bảo vệ tôi khỏi lũ ngỗng, bố mẹ Hiền với ông bà đều nói ăn ngủ cũng có nhau thế này thì sau hai đứa lấy nhau là cái chắc. Vì thế mỗi lần được vào nhà ông tôi rất vui, không những được đi chơi với ông mà còn được gặp vợ tương lai nữa.

Đừng nghĩ tôi lúc mới sinh không khóc mà nhầm thành đứa trẻ ngoan, mẹ nói tôi năm đó cực kì khó nuôi, trừ ngày mới đẻ ra thì mấy tháng đầu phần lớn thời gian tôi đều dành để quấy khóc, ăn ngủ và khóc khiến ba mẹ mệt mỏi vô cùng. Bà nội bảo sinh vào ngày xấu nên bị quở, đi xem mấy thầy, cuối cùng thầy làm lễ trừ tà mới đỡ hẳn. Từ đó gia đình phải coi tôi như con gái mà nuôi, tôi hiểu ý ông nói vài năm nữa "trốn" đủ rồi tôi có thể cắt tóc. Còn phải đổi tên, gọi bằng tên xấu cho dễ nuôi cũng không bị bắt đi nữa. Còn cái gì bắt đi, tại sao bắt đi thì tôi khi đó làm gì hiểu được. May sao tên trên giấy tờ của tôi vẫn còn giống người bình thường. Chỉ là cái tên gọi thường ngày xấu xí thôi.

Lúc còn ở nhà, chơi với lũ bạn loanh quanh trong xóm, toàn là anh em thân thiết, ai cũng yêu quý nên tôi không cảm thấy mình kì lạ hay tên của mình có vấn đề gì cả. Mãi đến khi nhập học mẫu giáo.

Chúng tôi sống ở vùng quê nhỏ, trường theo học cũng thuộc trường làng, xóm trên xóm dưới, xóm trong xóm ngoài, cứ sàng sàng tuổi nhau là gom đi học chung hết. Vậy nên mới có tình trạng tôi sinh cuối năm mà vẫn học chung lớp với người hơn hẳn một tuổi lại còn sinh đầu năm trước. Bấy giờ tôi gặp toàn người lạ, bị bạn bè trêu chọc, bị đánh... tôi mới biết mình không giống người bình thường. Không chỉ riêng tên gọi mà cả ngoại hình, ai cũng đẹp chỉ mỗi tôi là xấu, xấu nhất trường. Dĩ nhiên tôi cũng có những bạn quen biết từ trước bênh vực mình, Diệu Hiền còn đánh nhau với lũ con trai trầy trật tay chân, cô giáo ở gần nhà, biết rõ hoàn cảnh của tôi hơn ai hết nên cũng nhiều lần phạt những bạn bắt nạt tôi. Nhưng tất cả những điều ấy cũng không làm tôi bớt sợ đi mẫu giáo chút nào.

Tôi vẫn luôn giấu việc mình bị ăn hiếp vì mẹ làm nông một mình đã quá vất vả rồi, không muốn mẹ suy nghĩ nhiều. Mấy lần mẹ hỏi mặt mũi người ngợm làm sao, tôi đều nói chơi ở trường bị ngã cho qua chuyện. Nhưng Diệu Hiền thì không như thế. Sau nhiều lần khuyên tôi phải về méc mẹ không được thì bạn ấy tự méc bố, vậy là bố Hiền nhân tiện lúc đón con liền chở cả tôi về nhà trình bày hết với mẹ tôi. Mẹ lúc này mới tá hoả, đợi lúc bố con Hiền ra về thì mắng cho tôi một trận, cái tội có mồm mà câm như hến. Sau lại chạy qua nhà cô giáo tiếp tục đôi lời gởi gắm trông nom tôi.

Đỉnh điểm phải tới một ngày nắng đẹp, khi tôi đang chơi đu quay thì bị một đám con trai phía sau cầm dây nhảy quăng qua đầu kéo giật bay văng xuống sân, đầu lủng một lỗ, máu chảy đầm đìa. Con trai của cô giáo là người đầu tiên ôm lấy cái đầu đầy máu của tôi. Lúc đó tôi lì đòn lắm nên các bạn khóc chứ tôi im re à. Cô đạp xe chở hai đứa tôi về để mẹ chở đi trạm xá. Vì sợ tôi té nên con trai của cô ôm tôi, nó chơi thân với tôi từ nhỏ nên sợ tôi chết, cứ khóc tu tu mãi. Đợi mấy mũi khâu lành rồi, mẹ muốn tôi đi học lại, ông bà nội thì nóng ruột, dứt khoát rước tôi vào trong này.

Ngày ông chở tới trường báo nghỉ, tôi không dám vào nên đứng ngoài hàng rào chờ. Chờ một hồi thì chờ được một bạn trai béo ú chạy lạch bạch ra đưa cho tôi một bịch kẹo sữa bò. Tôi không thân thiết với mọi người nên cũng không biết tên béo này là ai, nhìn cũng không quen mắt thì chắc không nằm trong đám hay bắt nạt mình, lại còn cho mình kẹo thì chắc không phải người xấu đâu, chắc vậy nhỉ?

"Cậu là con trai hay con gái vậy?"

Còn đang nhìn chằm chằm đánh giá thì tên béo hỏi một câu rất mất cảm tình như thế. Bộ nhìn không biết trai hay gái à? Mắt đui cũng phải thấy mờ mờ chứ! Thằng béo này chắc chắn không có ý đồ tốt! Nó là cố ý ra trêu chọc mình! Là chung nhóm với bọn láo toét kia. Dù sao bây giờ cũng có ông, tôi liền có can đảm hẳn, không sợ bị đánh nữa.

Nghĩ vậy tôi liền cố gắng trợn mắt lườm cậu ta rồi hét lên: "đồ mập ***!"

Mắng xong liền co giò chạy một mạch sang bên kia đường, để mặc béo ú đứng ngơ ngác. Mãi sau nghe ông hỏi mới biết trong tay vẫn đang cầm bịch kẹo, như cầm phải hòn than, ném không được mà cầm thì không có nghĩa khí. Tôi nuốt nước miếng mấy lần kể hết cho ông nghe, thấy ông cười ha ha bảo rằng tôi nhạy cảm quá thôi, "bạn là có ý tốt mới cho cháu kẹo chứ. Hiện tại chúng ta đang nuôi tóc dài nên các bạn nhỏ hiểu nhầm thôi, mai mốt cháu ông cắt tóc đi là đẹp trai ngay." Nghe vậy tôi mới yên tâm thoải mái mà ăn kẹo, còn để dành cho cả ông bà, các cô chú và vợ Diệu Hiền nữa.

Tôi bé nhỏ lật sấp người lại vén áo lên hỏi ông xem lưng hôm nay đã hết đen chưa? Ông cười khà khà vuốt ve lưng tôi, nói "không đen tí nào." Tôi biết thừa ông lại nói dối, ngày nhỏ tôi thường chạy vào nhà ngoái người soi gương tới lui, thấy toàn lưng đen sì sì lại khóc toáng lên bắt đền ông nói dối. Khi ấy ông sẽ dỗ dành cho tôi ăn bánh rồi dắt đi làm diều thả chơi, còn bắt chim cho tôi nuôi nữa. Trẻ con mà, nghe nịnh một tí là quên béng đi ngay. Nhưng bây giờ tôi trưởng thành rồi, chỉ mấy ngày nữa là vào lớp 1 luôn đó. Nên phát hiện ông nói dối tôi liền giận thật lâu, dỗ kiểu gì cũng không chịu nín, khóc một hồi ngủ quên luôn đến giờ cơm chiều.

Ngày ba tôi đạp xe vào đón ra ngoài nhập học, tôi khóc nức nở, cố kéo dài thời gian ăn cơm để được ở đây lâu thật là lâu. Tôi không phải là một đứa mít ướt nhưng trước mặt ông lúc nào tôi cũng muốn làm nũng thôi. Ông thương tôi nhất. Ông hứa nếu tôi học giỏi thì mỗi cuối tuần ông sẽ đón vào chơi. Tôi nước mắt ngắn dài nói sợ đi học, sợ đến trường. Trường mẫu giáo đã bị bắt nạt rồi, bây giờ trường tiểu học còn to bự, còn thêm biết bao nhiêu người lạ nữa. Tôi sợ bị đánh lắm. Ông cứ dỗ mãi, hứa hẹn sẽ lên gặp từng cô giáo, nói chuyện với từng bạn một, dặn là "không được đánh cháu ông nữa nhé!" Mãi tôi mới chấp nhận cùng tờ tiền mười ngàn đồng đỏ chót.

Tiểu học, ban đầu tôi tưởng mình may mắn khi được xếp cùng lớp với Diệu Hiền, nhưng vợ tương lai kéo tôi ra một góc, dặn dò con trai con gái phải tách ra, khi nào về nhà chúng tôi mới là vợ chồng thôi. Tôi hiểu được, bạn ấy không chỉ thích chơi với mình tôi như trước nữa. Từ đó tôi bắt đầu quan sát để tìm cho mình một bạn trai. Vợ tương lai nói "con trai phải chơi với con trai."

Tôi không phải là người giỏi quảng giao, nhưng cũng không đến mức khép mình tự kỷ, nhưng vì ám ảnh hồi mẫu giáo nên nếu tôi phải cắn lưỡi tự mình đi tìm một bạn trai để làm quen thì quá khó. Tôi bắt đầu chuyển từ quan sát sang đợi chờ. Tôi tìm một chỗ ngồi để ai đó dễ nhìn thấy mình nhất, sau đó bạn trai sẽ đến làm quen với tôi trước, rồi tôi sẽ cho bạn ấy bánh mà mẹ làm.

"Ê! Tụi mày tụi mày! Xem xem đây có phải con trâu không?"

"Ha ha! Đúng rồi nè! Tao đã bảo là nó rồi mà. Cái mắt màu đỏ đéo lệch đi đâu được."

"Trâu ơi trâu! Sao mày không đi ăn cỏ?"

" />

Truyện Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Thể thao 2025-03-03 10:21:13 1569
Đêm đông gió bão sét đánh ngang trời năm đó,ệnBạnCùngBànNóiTôiGiốngChóCủaCậuẤyên nhật thôn Ngọc Hoài chào đón một bé trai kì dị. Kì ở chỗ sinh ra lại không biết khóc, dị ở chỗ trên mặt trái có vết bớt đỏ thẫm chạy dọc nửa mắt kéo ngược lên thái dương, còn tấm lưng thì khỏi nói, bớt xám xanh bít kín mít cả.

Trong gian nhà gỗ chật ních người, ai nấy xúm vào nhìn đứa nhỏ sinh non bé như nắm tay nằm ngoan ngoãn trên giường. Có người tặc lưỡi tiếc nuối, "nhìn cũng kháu khỉnh như thế mà trên mặt có sẹo rồi."

Một người phụ nữ nghe thấy vậy liền đập tay người kia một cái, nói: "phủ phui cái mồm bà đi! Đây là bớt, không phải sẹo, này mai mốt lớn nó hết."

Người này nghe thấy vậy thì chột dạ đưa tay bịt lấy miệng, ngó nghiêng vào trong xem em dâu mình có nghe thấy không, cười hì hì nói hạ giọng: "bớt đen sau lưng may ra thì đỡ chứ trên mặt thế này thì mơ đi." Nghĩ sao lại bĩu môi thêm vào một câu: "mặt gãy trán dô lớn lên xấu!"

Còn chưa ngậm mồm vào được đã bị cái gì đập vào phía sau, lưng chấn đau điếng người.

Người đàn ông mái tóc hoa râm đứng đằng sau còn mặc bộ đồ áo mưa ướt tầm tã, chưa kịp thay ra đã nghe mụ đàn bà chanh chua này nói xấu cháu nội mình, cũng chẳng nể mặt mũi họ bên đằng sui gia, cầm mũ cối phang tới. "Con nít mới sinh mà mày trù ẻo nó!" Ông vừa mắng vừa sấn tới, mặc kệ người ta xin lỗi, mọi người chạy tới can ngăn, đuổi người ta ra tới tận sân ướt sũng. Cuối cùng muối mặt đi về.

Nghe ông nội kể mà tôi cười khanh khách, khoé mắt cong cong khiến vết bớt như cánh bướm nhỏ chuẩn bị nhịp nhàng vỗ cánh. Câu chuyện mẹ tôi sinh khó lại còn sinh non, rồi mọi người bên nội chia ra tất tả chăm sóc mẹ, tới chuyện ông nội đạp xe 17 km trong cơn bão đêm đi chăm cháu, rồi còn cả chuyện bác dâu bên ngoại chê bai vô duyên bị ông tôi đuổi về... Ôi bao nhiêu chuyện ngày đó không biết ông đã kể từ khi nào và kể bao nhiêu lần, tôi đã thuộc nằm lòng rồi. Nhưng mỗi lần trưa hè được nằm trong lòng ông trên chõng tre, được nghe ông kể chuyện là tôi vẫn luôn thấy thích thú như nghe lần đầu vậy.

Ông vỗ về, vuốt mái tóc dài chạm vai đen mượt của tôi, bảo tôi cố gắng đợi mấy năm. Tôi lúc này đã biết đợi mấy năm nữa để làm gì rồi.

Nghe người lớn nói tôi hồi đó tầm soát Down 1:55, đi thành phố siêu âm còn không thấy sống mũi, cả họ ngồi lại bàn nhau, cuối cùng động viên ba mẹ tôi giữ thai lại. Ba tôi chán nản không chịu tu chí làm ăn, nhậu nhẹt gái gú, mẹ tôi vất vả mà sinh thiếu tháng, may mắn sao đẻ ra lành lặn thì người ngợm lại toàn bớt, ai nấy thở dài an ủi "thôi trộm vía sinh ra lành lạnh khoẻ mạnh là tốt rồi." Ngoài một tuổi thì ở cổ trái mọc lên cái mụn nhọt, ở quê ỷ y, mặc kệ để mãi càng ngày càng lớn như trái trứng cút, nghe người ngoài Bắc vào nói coi chừng bị ung thư, sợ quá mới khăn gói lên phố mổ. Từ đó trở đi, đau ốm triền miên. Tiếp đến viêm phổi hành hạ thừa sống thiếu chết cả năm trời. Đã ốm còn yếu, so với bạn cùng lứa nhìn tôi nhỏ con hơn hẳn.

Ba mẹ mới ra riêng còn nghèo, ông bà nội cho mảnh đất dựng nhà gỗ và ít đất nông nghiệp trong rẫy. Mùa màng thất thu, làm không đủ ăn nên ông thường đón tôi vào trong này nuôi phụ. Hồi đầu mẹ còn không hài lòng chứ sau này tôi được 2 tuổi thì có em trai, mẹ không dành nhiều thời gian để ý tôi nữa. Ông làm viên chức nên trong xã cũng gọi là khá giả, nhận nạp bình ắc quy cho cả mấy thôn, nhà có sẵn điện ấm áp nên vào mùa mưa lạnh tôi gần như cắm cọc ở đây dưỡng bệnh. Còn chơi thân thật là thân với một bạn nữ, bạn sinh cùng năm với tôi, tên là Diệu Hiền, tên vậy chứ thực ra Hiền rất hung dữ, tới chó còn phải sợ. Lúc nào Hiền cũng bảo vệ tôi khỏi lũ ngỗng, bố mẹ Hiền với ông bà đều nói ăn ngủ cũng có nhau thế này thì sau hai đứa lấy nhau là cái chắc. Vì thế mỗi lần được vào nhà ông tôi rất vui, không những được đi chơi với ông mà còn được gặp vợ tương lai nữa.

Đừng nghĩ tôi lúc mới sinh không khóc mà nhầm thành đứa trẻ ngoan, mẹ nói tôi năm đó cực kì khó nuôi, trừ ngày mới đẻ ra thì mấy tháng đầu phần lớn thời gian tôi đều dành để quấy khóc, ăn ngủ và khóc khiến ba mẹ mệt mỏi vô cùng. Bà nội bảo sinh vào ngày xấu nên bị quở, đi xem mấy thầy, cuối cùng thầy làm lễ trừ tà mới đỡ hẳn. Từ đó gia đình phải coi tôi như con gái mà nuôi, tôi hiểu ý ông nói vài năm nữa "trốn" đủ rồi tôi có thể cắt tóc. Còn phải đổi tên, gọi bằng tên xấu cho dễ nuôi cũng không bị bắt đi nữa. Còn cái gì bắt đi, tại sao bắt đi thì tôi khi đó làm gì hiểu được. May sao tên trên giấy tờ của tôi vẫn còn giống người bình thường. Chỉ là cái tên gọi thường ngày xấu xí thôi.

Lúc còn ở nhà, chơi với lũ bạn loanh quanh trong xóm, toàn là anh em thân thiết, ai cũng yêu quý nên tôi không cảm thấy mình kì lạ hay tên của mình có vấn đề gì cả. Mãi đến khi nhập học mẫu giáo.

Chúng tôi sống ở vùng quê nhỏ, trường theo học cũng thuộc trường làng, xóm trên xóm dưới, xóm trong xóm ngoài, cứ sàng sàng tuổi nhau là gom đi học chung hết. Vậy nên mới có tình trạng tôi sinh cuối năm mà vẫn học chung lớp với người hơn hẳn một tuổi lại còn sinh đầu năm trước. Bấy giờ tôi gặp toàn người lạ, bị bạn bè trêu chọc, bị đánh... tôi mới biết mình không giống người bình thường. Không chỉ riêng tên gọi mà cả ngoại hình, ai cũng đẹp chỉ mỗi tôi là xấu, xấu nhất trường. Dĩ nhiên tôi cũng có những bạn quen biết từ trước bênh vực mình, Diệu Hiền còn đánh nhau với lũ con trai trầy trật tay chân, cô giáo ở gần nhà, biết rõ hoàn cảnh của tôi hơn ai hết nên cũng nhiều lần phạt những bạn bắt nạt tôi. Nhưng tất cả những điều ấy cũng không làm tôi bớt sợ đi mẫu giáo chút nào.

Tôi vẫn luôn giấu việc mình bị ăn hiếp vì mẹ làm nông một mình đã quá vất vả rồi, không muốn mẹ suy nghĩ nhiều. Mấy lần mẹ hỏi mặt mũi người ngợm làm sao, tôi đều nói chơi ở trường bị ngã cho qua chuyện. Nhưng Diệu Hiền thì không như thế. Sau nhiều lần khuyên tôi phải về méc mẹ không được thì bạn ấy tự méc bố, vậy là bố Hiền nhân tiện lúc đón con liền chở cả tôi về nhà trình bày hết với mẹ tôi. Mẹ lúc này mới tá hoả, đợi lúc bố con Hiền ra về thì mắng cho tôi một trận, cái tội có mồm mà câm như hến. Sau lại chạy qua nhà cô giáo tiếp tục đôi lời gởi gắm trông nom tôi.

Đỉnh điểm phải tới một ngày nắng đẹp, khi tôi đang chơi đu quay thì bị một đám con trai phía sau cầm dây nhảy quăng qua đầu kéo giật bay văng xuống sân, đầu lủng một lỗ, máu chảy đầm đìa. Con trai của cô giáo là người đầu tiên ôm lấy cái đầu đầy máu của tôi. Lúc đó tôi lì đòn lắm nên các bạn khóc chứ tôi im re à. Cô đạp xe chở hai đứa tôi về để mẹ chở đi trạm xá. Vì sợ tôi té nên con trai của cô ôm tôi, nó chơi thân với tôi từ nhỏ nên sợ tôi chết, cứ khóc tu tu mãi. Đợi mấy mũi khâu lành rồi, mẹ muốn tôi đi học lại, ông bà nội thì nóng ruột, dứt khoát rước tôi vào trong này.

Ngày ông chở tới trường báo nghỉ, tôi không dám vào nên đứng ngoài hàng rào chờ. Chờ một hồi thì chờ được một bạn trai béo ú chạy lạch bạch ra đưa cho tôi một bịch kẹo sữa bò. Tôi không thân thiết với mọi người nên cũng không biết tên béo này là ai, nhìn cũng không quen mắt thì chắc không nằm trong đám hay bắt nạt mình, lại còn cho mình kẹo thì chắc không phải người xấu đâu, chắc vậy nhỉ?

"Cậu là con trai hay con gái vậy?"

Còn đang nhìn chằm chằm đánh giá thì tên béo hỏi một câu rất mất cảm tình như thế. Bộ nhìn không biết trai hay gái à? Mắt đui cũng phải thấy mờ mờ chứ! Thằng béo này chắc chắn không có ý đồ tốt! Nó là cố ý ra trêu chọc mình! Là chung nhóm với bọn láo toét kia. Dù sao bây giờ cũng có ông, tôi liền có can đảm hẳn, không sợ bị đánh nữa.

Nghĩ vậy tôi liền cố gắng trợn mắt lườm cậu ta rồi hét lên: "đồ mập ***!"

Mắng xong liền co giò chạy một mạch sang bên kia đường, để mặc béo ú đứng ngơ ngác. Mãi sau nghe ông hỏi mới biết trong tay vẫn đang cầm bịch kẹo, như cầm phải hòn than, ném không được mà cầm thì không có nghĩa khí. Tôi nuốt nước miếng mấy lần kể hết cho ông nghe, thấy ông cười ha ha bảo rằng tôi nhạy cảm quá thôi, "bạn là có ý tốt mới cho cháu kẹo chứ. Hiện tại chúng ta đang nuôi tóc dài nên các bạn nhỏ hiểu nhầm thôi, mai mốt cháu ông cắt tóc đi là đẹp trai ngay." Nghe vậy tôi mới yên tâm thoải mái mà ăn kẹo, còn để dành cho cả ông bà, các cô chú và vợ Diệu Hiền nữa.

Tôi bé nhỏ lật sấp người lại vén áo lên hỏi ông xem lưng hôm nay đã hết đen chưa? Ông cười khà khà vuốt ve lưng tôi, nói "không đen tí nào." Tôi biết thừa ông lại nói dối, ngày nhỏ tôi thường chạy vào nhà ngoái người soi gương tới lui, thấy toàn lưng đen sì sì lại khóc toáng lên bắt đền ông nói dối. Khi ấy ông sẽ dỗ dành cho tôi ăn bánh rồi dắt đi làm diều thả chơi, còn bắt chim cho tôi nuôi nữa. Trẻ con mà, nghe nịnh một tí là quên béng đi ngay. Nhưng bây giờ tôi trưởng thành rồi, chỉ mấy ngày nữa là vào lớp 1 luôn đó. Nên phát hiện ông nói dối tôi liền giận thật lâu, dỗ kiểu gì cũng không chịu nín, khóc một hồi ngủ quên luôn đến giờ cơm chiều.

Ngày ba tôi đạp xe vào đón ra ngoài nhập học, tôi khóc nức nở, cố kéo dài thời gian ăn cơm để được ở đây lâu thật là lâu. Tôi không phải là một đứa mít ướt nhưng trước mặt ông lúc nào tôi cũng muốn làm nũng thôi. Ông thương tôi nhất. Ông hứa nếu tôi học giỏi thì mỗi cuối tuần ông sẽ đón vào chơi. Tôi nước mắt ngắn dài nói sợ đi học, sợ đến trường. Trường mẫu giáo đã bị bắt nạt rồi, bây giờ trường tiểu học còn to bự, còn thêm biết bao nhiêu người lạ nữa. Tôi sợ bị đánh lắm. Ông cứ dỗ mãi, hứa hẹn sẽ lên gặp từng cô giáo, nói chuyện với từng bạn một, dặn là "không được đánh cháu ông nữa nhé!" Mãi tôi mới chấp nhận cùng tờ tiền mười ngàn đồng đỏ chót.

Tiểu học, ban đầu tôi tưởng mình may mắn khi được xếp cùng lớp với Diệu Hiền, nhưng vợ tương lai kéo tôi ra một góc, dặn dò con trai con gái phải tách ra, khi nào về nhà chúng tôi mới là vợ chồng thôi. Tôi hiểu được, bạn ấy không chỉ thích chơi với mình tôi như trước nữa. Từ đó tôi bắt đầu quan sát để tìm cho mình một bạn trai. Vợ tương lai nói "con trai phải chơi với con trai."

Tôi không phải là người giỏi quảng giao, nhưng cũng không đến mức khép mình tự kỷ, nhưng vì ám ảnh hồi mẫu giáo nên nếu tôi phải cắn lưỡi tự mình đi tìm một bạn trai để làm quen thì quá khó. Tôi bắt đầu chuyển từ quan sát sang đợi chờ. Tôi tìm một chỗ ngồi để ai đó dễ nhìn thấy mình nhất, sau đó bạn trai sẽ đến làm quen với tôi trước, rồi tôi sẽ cho bạn ấy bánh mà mẹ làm.

"Ê! Tụi mày tụi mày! Xem xem đây có phải con trâu không?"

"Ha ha! Đúng rồi nè! Tao đã bảo là nó rồi mà. Cái mắt màu đỏ đéo lệch đi đâu được."

"Trâu ơi trâu! Sao mày không đi ăn cỏ?"

本文地址:http://vip.tour-time.com/html/34d199195.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Liverpool vs Newcastle, 3h15 ngày 27/2: Đối thủ khó nhằn

Món chân gà chiên sốt chua cay rất để thích hợp cho chàng cùng bạn bè "lai rai" ngày lễ nhé bạn.

Nguyên liệu:

- 500 gr chân gà

- 1 khúc quế khô

- 2 bông hoa hồi

- 1 củ hành tím đập dập

- 2 tép tỏi băm

- 1 miếng gừng chẻ đôi

- Bột chiên giòn

- 2 trái ớt băm

- 1 củ hành tây thái múi nhỏ

- 1 nhánh hành lá thái

- Gia vị: muối, tiêu, nước mắm, chanh, tương ớt

- Dầu hào, nước màu kho cá.

{keywords}

Thực hiện:

Bước 1: Chân gà rửa sạch, cắt móng và chẻ giữa bàn chân.

Bước 2: Cho khoảng 3 tô nước vào nồi cùng với quế + hồi + 2 muỗng cà phê muối + 1/2 muỗng cà phê nước màu kho cá + hành tím + gừng. Bắc lên bếp nấu sôi. Khi nước sôi, cho chân gà vào luộc.

{keywords} 

Bước 3: Luộc khoảng 5-6 phút, sau đó đổ ra rổ cho khô.

Bước 4: Cho chân gà và bột chiên giòn vào tô xóc đều.

Bước 5: Bắc chảo dầu lên bếp, chờ dầu nóng cho chân gà vào chiên với lửa vừa.

Khi chân gà vàng giòn thì gắp ra dĩa.

Bước 6: Bắc chảo khác lên bếp, cho vào chảo 1 muỗng canh dầu, chờ dầu hơi nóng cho tỏi + ớt băm vào phi thơm. Sau đó cho hành tây và hành lá vào xào thêm 1 -2 phút.

{keywords}

Bước 7: Kế đến cho 1 muỗng canh dầu hào + 1 muỗng canh đường + 1 muỗng canh nước cốt chanh + 2 muỗng tương ớt + 1 muỗng canh nước mắm + 1/2 muỗng cà phê tiêu vào khuấy đều.

Cuối cùng cho chân gà vào trộn cho sốt thấm xung quanh chân gà là tắt bếp.

{keywords}

Trước khi tắt bếp bạn nhớ nêm nếm lại cho vừa khẩu vị nhé!

{keywords} 

Chúc các bạn thành công và ngon miệng với chân gà chiên sốt chua cay!

(Theo Eva)
">

Chân gà chiên sốt chua cay

 - Dù em đã xin nghỉ việc từ tuần trước và cũng dự định đi làm ở một công ty mới, nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện bị sếp cũ gạ tình, em lại thấy xấu hổ, dằn vặt.

Mất chức vì bị đồng nghiệp đặt lén máy ghi âm

Nói đến chuyện cơ quan, chắc các bạn sẽ thở dài, ôi ở đâu chả có những chuyện bon chen, đố kị, ở đâu chẳng có những đồng nghiệp xấu tính, nhưng không biết đã có ai gặp phải tình huống như tôi?

">

Mới đi làm đã bị sếp lớn đưa vào nhà nghỉ

Nhận định, soi kèo Al Bataeh vs Ittihad Kalba, 20h35 ngày 27/2: Chia điểm?

Thiên Tứ và mẹ

Một ngày cuối năm 2014, mẹ của Thiên Tứ - bà Lưu Văn Yến đang làm bánh bao thì cảm thấy một ngón tay trên bàn tay phải đột nhiên yếu ớt. Dù đã cố hết sức, bà cũng không thể ấn chặt vỏ bánh bao.

Lưu Văn Yến đã đi massage, uống thuốc bắc nhưng ngón tay ấy không có sự cải thiện. Thêm vào đó, trong vòng một tháng sau, bốn ngón còn lại của bàn tay phải cũng rơi vào tình trạng tương tự, không thể hoạt động. 

Gia đình thấy vấn đề nghiêm trọng nên đưa Lưu Văn Yến đến bệnh viện kiểm tra.

Kết quả, Lưu Văn Yến bị bệnh về thần kinh vận động (thường gọi là ALS). Bác sĩ nói với Thiên Tứ rằng, kỹ thuật y học hiện chưa thể khắc phục được căn bệnh này. Khi bệnh tiến triển nặng hơn, các cơ ở tứ chi, thân, ngực và bụng của bệnh nhân sẽ yếu và teo dần, cuối cùng là suy hô hấp. Với diễn biến của bệnh như vậy, Văn Yến chỉ có thể sống được 2, 3 năm.

Lời nói của bác sĩ khiến cả nhà Thiên Tứ suy sụp. Mọi người không dám nói với Văn Yến nhưng bà đã tự tìm hiểu trên mạng và khóc suốt ngày đêm khi biết về tương lai của mình. 

Người phụ nữ mạnh mẽ bỗng chốc thành khuyết tật

Trong mắt của Thiên Tứ, mẹ anh là một người rất thích cười, tính tình tốt và được nhiều người quý mến. “Mẹ có nhiều bạn. Mỗi khi rảnh rỗi, mẹ thường đi uống trà, tập yoga, đi mua sắm và chăm sóc sắc đẹp với các bạn. Mỗi mùa hè, mẹ và bạn bè lại lên núi sống nửa tháng để hít thở không khí trong lành và cảm nhận sự quyến rũ của thiên nhiên”.

Nhưng căn bệnh bất ngờ ập đến khiến bà thay đổi tâm tính. Ngoài thời gian đến bệnh viện, bà gần như giam mình ở nhà cả ngày, không muốn gặp gỡ ai. 

Năm 2017, đôi chân của Văn Yến có dấu hiệu yếu đi, không thể đứng vững, thậm chí không thể đi lại được. Bà phải di chuyển trên xe lăn và cần một người ở bên chăm sóc.

Thiên Tứ quyết định bỏ công việc ở Tây An, trở về Thương Khâu làm việc để có nhiều thời gian bên mẹ hơn.

Anh cũng muốn làm điều gì đó cho mẹ, để mẹ có thể cười thật nhiều. Tuy nhiên, với một cơ thể bất động, anh có thể làm gì? Cho đến một ngày, sau khi đưa mẹ đến khám bệnh ở một thành phố khác Thiên Tứ cùng mẹ đi thăm một danh lam thắng cảnh. Anh thấy mẹ rất vui vẻ. Trên mặt lộ ra nụ cười đã lâu không thấy của bà.

Phát hiện này khiến Thiên Tứ vô cùng thích thú. Cuối cùng anh cũng biết phải làm gì để mẹ mình vui.

Đó là du lịch.

Người ta nói rằng du lịch là cứu cánh cho mọi vết thương. Phong cảnh không quen thuộc sẽ làm cho con người cảm thấy tươi mới, được thư giãn và không thể không cười.

Thiên Tứ hy vọng rằng, mẹ anh cũng sẽ cảm nhận được điều đó.

Vì vậy, cứ mỗi lần đến một thành phố khác để khám bệnh, anh lại đưa mẹ đi thăm những danh lam thắng cảnh khác nhau. Kiên trì làm theo cách này, chẳng mấy chốc, anh phát hiện mẹ đã có sự thay đổi. Bà lại bắt đầu quán xuyến việc nhà.

Bà có thể nhớ rõ những thứ ở nhà để ở đâu, tiền điện ga đã đóng khi nào. Nhiều khi chạy xe trên đường, bà cũng biết nhắc anh thay nhớt, bảo dưỡng xe…

Có thể nói, những chuyến du lịch đã giúp tâm trạng của Văn Yến cải thiện đáng kể. Điều này khiến Thiên Tứ nảy ra một ý tưởng táo bạo, anh sẽ đưa mẹ mình đến Tân Cương - nơi mẹ anh vẫn từng mơ ước được đặt chân đến.

Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ kỹ, anh nhận ra có rất nhiều yếu tố thực tế cần xem xét.

Nói cho cùng, đến Tân Cương là một hành trình dài (15.000km). Mẹ anh lúc đó đã rất yếu, không thể ngồi lâu một chỗ. Hơn nữa, Thiên Tứ không phải là một freelancer. Không có công ty nào cho phép nhân viên nghỉ cả tháng để đi du lịch. 

Thấy Thiên Tứ băn khoăn, vợ anh liền động viên:"Anh có thể tìm một công việc khác. Nếu anh không đưa mẹ đi bây giờ, có thể sẽ là quá muộn".

Với sự ủng hộ của vợ, Thiên Tứ không còn do dự nữa, anh quyết định theo ý mình: Đưa mẹ đi du lịch Tân Cương trên chiếc xe tự lái. 

Chàng trai quyết định nghỉ việc, đưa mẹ đi du lịch.

Nghỉ việc, đưa mẹ đi du lịch

Tháng 6/2022, Thiên Tứ xin nghỉ việc, bắt đầu đưa mẹ đi du lịch 31 ngày. Anh sửa sang lại chiếc xe, thiết kế chỗ ngồi và nằm phù hợp cho mẹ.

Vốn dĩ anh định đưa mẹ đi một mình, nhưng muốn mẹ vui hơn, Thiên Tứ rủ một người bạn và một người cô đi cùng. Sáng ngày 10/6, bốn người lên xe, bắt đầu một chuyến đi xa đầy hấp dẫn.

Trên đường đi, chỗ ngồi của Văn Yến được điều chỉnh 20 phút một lần để bà cảm thấy thoải mái. Khi thấy cảnh đẹp, chiếc xe lại dừng để Văn Yến có thể chiêm ngưỡng những cảnh sắc tuyệt vời của thiên nhiên. 

Những ngọn núi phủ đầy tuyết, những cây nho, những ngôi nhà phơi nho khô ven đường và những người Tây Tạng ăn mặc theo phong tục dân tộc… mà Văn Yến được nhìn thấy trong chuyến đi khiến bà hào hứng và cười rất nhiều.

Hành trình của họ cũng được Thiên Tứ đăng tải lên mạng xã hội khiến cư dân mạng hết lời khen ngợi chàng trai sinh năm 1990 có lòng hiếu thảo và giàu tình cảm gia đình.

Ngày 12/7, chuyến du lịch kết thúc. Thiên Tứ đưa mẹ về nhà.

Hiện, tình trạng của Văn Yến đã chuyển sang giai đoạn nặng, rất khó thở và khó nuốt. Thiên Tứ đoán rằng mẹ anh sắp phải dùng tới máy trợ thở.

Tuy vậy, Thiên Tứ vẫn nghĩ tới việc sẽ đưa mẹ đến du lịch Vân Nam. Anh hy vọng, với thái độ sống tích cực, một ngày nào đó, điều kỳ diệu sẽ đến với mẹ của mình. 

Theo 163

Gia đình cùng đi ngắm thế giới trước khi các con bị mùKhi biết 3 trong số 4 người con của mình bị bệnh viêm võng mạc sắc tố và sẽ mất dần thị lực, cặp vợ chồng ở Canada quyết định đưa các con đi du lịch vòng quanh thế giới.">

Chàng trai nghỉ việc đưa mẹ bệnh nặng du lịch 31 ngày, nhiều người khen ngợi

{keywords}
Ký ức vui vẻ tập 5 với sự xuất hiện của nghệ sĩ Thanh Hằng, Ngọc Huyền, Gia Bảo, Lê Dương Bảo Lâm và đặc biệt là nghệ sĩ Phước Sang đã mang đến những câu chuyện quá khứ thú vị.

 

{keywords}
Vừa mới xuất hiện Hồng Vân đã hãnh diện khoe với mọi người anh Phước Sang là ông bầu của tất cả các nghệ sĩ thời của chị. Hồng Vân chia sẻ bản thân "tậu" được một căn nhà là nhờ "ăn tiền" của Phước Sang. 

 

{keywords}
Trong phần đoán nhân vật, Lê Dương Bảo Lâm đã không thể đoán đúng nữ MC Thảo Vân, người nổi tiếng với hàng loạt chương trình đình đám với các chương trình: Gala cười, Gặp nhau cuối tuần, Vui - khỏe - có ích, Chuyện đêm muộn... Anh tỏ ra khá ngại ngùng khi nữ MC kỳ cựu xuất hiện ngay sau mình.

 

{keywords}
 Lại Văn Sâm dành nhiều lời khen cho MC Thảo Vân và ngỏ ý hỏi cô có muốn tham gia dẫn chương trình Ký ức vui vẻ.

 

{keywords}
Nhưng Thảo Vân khéo léo từ chối, chia sẻ bản thân không dám thay thế vị trí của Lại Văn Sâm.

 

{keywords}
Tuy nhiên Thảo Vân nói thêm, nếu trở thành người cầm trịch cho chương trình thì ít nhất cũng phải theo dõi chương trình một thời gian dài và học hỏi từ MC Lại Văn Sâm thì may ra mới có thể ngồi ở vị trí MC. 

 

{keywords}
Thanh Duy khá xúc động khi lần đầu tiên được gặp Thảo Vân, anh chia sẻ cô chính là một phần ký ức tuổi trẻ của anh. Còn Hồng Vân thì khá ghen tỵ khi thấy Thảo Vân vẫn như ngày nào, còn mình thì đã đổi khác quá nhiều.

 

{keywords}
Cũng trong chương trình, nhân lúc mọi người đang hào hứng bàn về trào lưu nhảy đầm của thập niên 1980, Hồng Vân cũng hăng hái tiết lộ cô từng là giáo viên dạy nhảy. 

 

{keywords}
Cô mạnh dạn thể hiện những bước nhảy của mình khiến MC Lại Văn Sâm tấm tắc khen Hồng Vân nhảy vẫn còn đẹp lắm dù thân hình không còn được như xưa.

Ký ức ùa về khi Ngọc Sơn xuất hiện:

{keywords}
Trong phần thử thách đoán nhân vật của đội thập niên 1990, khi chương trình Ký ức vui vẻ đưa ra gợi ý đây là ca sĩ rất nổi tiếng của dòng nhạc Bolero. Gia Bảo đã dễ dàng đoán ra đó chính là nam ca sĩ Ngọc Sơn.

 

{keywords}
Ngọc Sơn xuất hiện ngay trên sân khấu của chương trình và vẫn với lời chào quen thuộc của mình "Tấm thân nhỏ bé xin kính chào đại gia đình".

 

{keywords}
Chương trình mang đến sự bất ngờ khi mời mẹ của "ông hoàng nhạc sến" Ngọc Sơn đến Ký ức vui vẻ để ủng hộ con trai. 

 

{keywords}
Dù dòng nhạc đặc trưng của Ngọc Sơn là Bolero nhưng anh lại mang đến bài hát nhạc dance Lời tỏ tình dễ thương do chính anh sáng tác để khuấy động bầu không khí của Ký ức vui vẻ.

 

{keywords}
Chia sẻ hơn 31 năm hoạt động nghệ thuật nhưng vẫn giữ được ngọn lửa nhiệt huyết cháy bỏng, Ngọc Sơn dí dỏm nói: "Bề ngoài đôi chút hao mòn, bên trong nội thất vẫn còn nguyên si". 

 

{keywords}
Nghệ sĩ Phước Sang cũng chia sẻ về khoảng thời gian anh học cùng trường với Ngọc Sơn. Phước Sang không ngớt lời khen ngợi Ngọc Sơn không chỉ có tài năng trời cho mà anh còn luôn chăm chỉ luyện tập không ngừng nghỉ.

 

{keywords}
MC Thanh Bạch tiết lộ Ngọc Sơn là người rất quyết tâm, hễ muốn gì anh đều nhất định phải làm được. Thanh Bạch nói thêm nam ca sĩ từng nhận giải lực sĩ đẹp về thể hình và sự rèn luyện về sức khỏe này là nền tảng vững chắc nhất để anh có thể làm được bất cứ việc gì.

 

{keywords}
Ký ức lại một lần nữa ùa về với Ngọc Huyền. Cô chia sẻ khoảng thời gian ở Đức, Ngọc Sơn luôn là người chăm sóc bảo vệ người khác. Sự chịu khó học hỏi của nam ca sĩ từ âm nhạc đến kiến thức khiến cho những người ở thế hệ của cô rất ngưỡng mộ và noi theo.

Lê La

Lại Văn Sâm bất ngờ vì Hồng Vân tiết lộ từng mê mẩn Lý Đức

Lại Văn Sâm bất ngờ vì Hồng Vân tiết lộ từng mê mẩn Lý Đức

Hồng Vân thú nhận khi gặp Lý Đức cách đây gần 20 năm anh đã khiến cô rung động và mê mẩn.

">

Ký ức vui vẻ tập 5: Hồng Vân tậu được nhà nhờ 'ăn tiền' của Phước Sang

Mỗi gia đình cần trang bị đầy đủ những thiết bị phòng cháy chữa cháy để kịp thời xử lí nhanh nếu có các sự cố cháy nổ xảy ra.

Những vụ cháy nổ diễn ra gần đây khiến không ít người lo lắng bởi “bà hỏa” có thể ghé đến bất cứ lúc nào. Để bình tĩnh khi cháy nổ xảy ra, ngoài kỹ năng thoát hiểm, bạn nên chuẩn bị sẵn những vật dụng này trong gia đình.

Thang dây hoặc dây thoát hiểm

Trong trường hợp có hỏa hoạn mà không thể thoát ra ngoài bằng cửa chính hay cửa thoát hiểm, cửa sổ và ban công là nơi giúp bạn thoát ra khỏi đám cháy.

Để không mất nhiều thời gian cũng như gây nguy hiểm đến tính mạng, một chiếc thang dây là vật dụng bạn nên nghĩ đến.

{keywords}
Thang dây hoặc dây thoát hiểm là vật dụng không thể thiếu trong mỗi gia đình

Có 2 loại là thang dây và thang thoát hiểm bạn có thể tham khảo tùy vào độ cao của căn hộ mình sinh sống.

Khi đã có sẵn phương tiện thoát hiểm, bạn nên sự chuẩn bị thêm về kỹ năng như xác định nơi có thể gắn thang hay dây thoát hiểm cũng như chuẩn bị tâm lý cho mọi thành viên gia đình: bình tĩnh, thận trọng trong quá trình vận dụng chúng.

Mặt nạ phòng độc

Nhiều trường hợp tử vong trong đám cháy không phải do lửa mà là do thiếu khí hay hít phải các loại khí độc. Do đó, việc chuẩn bị những loại mặt nạ này giúp bạn tránh khỏi những trường hợp đáng tiếc.

Được làm bằng vật vật liệu chống cháy có phần trong suốt trước mặt, những chiếc mặt nạ này vẫn giúp bạn có thể quan sát và thường có màu nổi bật để lính cứu hỏa nhận biết khi thấy người cần cứu.

{keywords}
Mặt nạ phòng độc sẽ giúp mỗi người thở được tối thiểu 30 phút

Dùng chiếc mặt nạ này sẽ giúp mỗi người thở được tối thiểu 30 phút. Với thời gian có hạn, khi sử dụng, người dùng cần nhanh chóng thoát khỏi đám cháy và nhờ sự giúp đỡ của đơn vị chữa cháy.

Cát

Dùng cát để chữa cháy cũng phổ biến như dùng nước. Đối với chất lỏng cháy, cát còn có tác dụng ngăn cháy lan, dùng cát để đắp thành bờ.

Chăn chống cháy

Được làm từ sợi thủy tinh, không sử dụng amiang độc hại, loại chăn này có khả năng cách nhiệt, chống cháy, chống axit và kiềm. Đặc biệt, nó có thể chịu được nhiệt độ tới 700oC mà không bị chảy, không cháy, không co. Đây là sản phẩm được nhiều người khuyên dùng khi xảy ra cháy nổ.

Khi xảy ra hỏa hoạn, chỉ cần quấn chăn vào người và nhanh chóng theo cầu thang thoát hiểm để ra khỏi vùng hỏa hoạn trong các tòa nhà, văn phòng, nhà kho…

Ngoài các vật dụng trên, thị trường còn có bình oxy, bình dưỡng khí nhưng do chứa oxy là chất dễ gây cháy nổ nên các chuyên gia PCCC cho rằng không nên tùy tiện sử dụng chúng.

Bình chữa cháy bằng khí CO2

Bình khí CO2 chữa cháy có rất nhiều loại khác nhau về dung tích và hình dáng (do nhiều nước khác nhau chế tạo sản xuất nhưng đều có đặc tính cấu trúc tác dụng bảo quản giống nhau.

Khí CO2 gồm 1 nguyên tử cabon và 2 nguyên tử oxy tạo thành gọi là oxytcacbon. CO2 là loại khí trơ không mùi, không màu, không dẫn điện, nặng hơn không khí 15 lần.

{keywords}

Mỗi gia đình cần trang bị những dụng cụ chữa cháy cần thiết

Cấu tạo bình CO2: có 3 bộ chính.

Vỏ bình CO2: làm bằng kim loại chịu áp lực cao 250kg/cm

Hệ thống van nạp khí xả ( cấu tạo tay vặn hoặc mỏ vịt) van an toàn.

Vòi loa phun: làm bằng vật liệu chịu nhiệt cách điện.

Khi xảy ra cháy mang bình CO2 tiếp cận đám cháy

Rút chất an toàn hoặc bỏ kẹp chì.

Một tay cầm loa phun vào đám cháy cho tới khi đám cháy tắt.

Khi phun đứng ở đầu chiều gió, không cầm tay vào các vị trí nối liên kết với loa phun, không phun vào nguời vì có thể gây bỏng lạnh hoặc CO2 đậm đặc quá gây ngạt.

Khi xảy ra cháy tìm mọi cách báo cháy nhanh nhất cho mọi người xung quanh biết, gọi điện thoại cho Cảnh sát Phòng cháy và Chữa cháy theo số 114 hoặc đội dân phòng, chính quyền, công an xã, phường gần nhất, đồng thời sử dụng phương tiện để chữa cháy và thoát nạn theo tình huống đã dự kiến.

Minh Giang (tổng hợp)

">

Cháy quán Karaoke: Những dụng cụ chữa cháy cần phải có trong nhà

友情链接