Ở cảnh trong mơ,ệnBấtChuSơnĐạiLãoLãoBàlochj âm cô đứng tại một vũng núi sụp lún không ra dạng. Nhìn thật tới đau thấu tận tâm can. Phảng phất như cô cảm giác như có người cô thực yêu thích bị chôn vùi tại đây.
Nhưng trời mới biết, cô là một con cẩu độc thân, lấy đâu ra đối tượng chứ.
Đại khái như vậy một người lâu lắm rồi.
Cách nói chính xác là cô sớm không còn là con người nửa rồi.
Cô không nhớ rõ là đã xảy ra chuyện gì, không biết chính mình là như thế nào từ hiện đại xã hội văn minh lại rơi vào một thế giới khác nhìn như rừng rậm nguyên thuỷ nhưng đầy ấp thần kỳ cùng nhiều loài vật kỳ quái.
Kỳ ảo lớn nhất cô như vậy mà lại ở thế giới thần kỳ này.
Nơi này không có mặt Trời cùng mặt Trăng, không ban ngày hay ban đêm, cũng không có bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông.
Bốn mùa nhiệt độ như nhau bình thường, đại khái hơn 20 độ, không khí hàng năm ẩm ướt, thường có mưa lớn kéo dài không dứt. Giống như tầng lụa mỏng bao phủ lại rừng rậm tối tăm. Cây cối sinh trưởng tựa hồ không cần quang hợp, không có ánh mặt rời sôi rội làm một rừng rậm không trung đều bị che lấp trong bóng tối.
Chiếu sáng không cần tưởng toàn nhờ vào một ít cực yếu ớt phát quang từ thực vật.
Một ít động vật cũng phát sáng nhưng động phát sán đó... có độc, còn là loại độc chí mạng.
Bao gồm cả cô trong đó, có độc là loại chí mạng nên trở thành một bá vương của khu rừng này.
Cô như vậy nói ra sẽ không có người tin, là bá vương của khu rừng này nhưng cô lại là một... tảng lớn cổ sương mù.
Cô không biết chính mình thuộc động vật hay là thức vật, nhìn thì giống bồ công anh, nhưng khi bay lên lại là một tảng lớn sương đỏ rực như lửa.
Có thể bồng bềnh giữa không trung, có thể bay nhanh khoảng cách ngắn, có thể bắt chước theo cây, phạm là có cái chỗ lớn lỗ nhỏ cô đều vó thể chui qua. Cô có thể tụ lại thành một cách hoa tròn tròn cở ngón tay cái cũng có thể tán thành vô số cánh hoa nhỏ như muỗi hoặc nhỏ hơn như vậy.
Cô có tai mắt mũi miệng, khứu giác, thị giác so với người nhại hơn rất nhiều. Cô có thể biết được đỉnh núi có diện có thứ gì, nghe được âm thanh, ngửi đượcc hương vị là có thể trong đầu hình thành được hình ảnh, so với sóng siêu âm của dơi còn lợi hại hơn nhiều
Cô giống như trời sinh đã biết tu luyện như thế nào, một đường từ một con nhỏ hơn hạt gạo lại không có bao nhiêu con tu luyện thành một mảng lớn sương đỏ có thể ngưng tụ thành hình người, tái hiện lại hình dáng lúc là người của mình.
Nhưng... làm sâu lâu rồi lúc biến thành hình dáng người về sau, rất nhiều tập tính, yêu thích cùng cô trước ki khi đọc sách, khi công tác... cô từng có thời gian công tác sao?? Mơ hồ nhớ rõ có mở ra công ty, lại còn là đại lão bản, có lẻ có qua đi. Cô nhớ rõ bản thân có một gian văn phòng siêu xa hoa, nhưng lại không xác định có phải của nàng hay không, rốt cuộc văn phòng kia đượv trang hoàng theo phong cách Trung Quốc không giống như đồ ăn của cô!
Đề tài bị đẩy đi thật xa!
Hiện giờ cô thích nơi âm u ẩm ướt. Bất quá nơi này cũng không có ánh sáng nên không có chỗ nào khô ráo.
Cô thích ăn đồ ăn sống tươi mới.. Ách.. cái này nói ra thì có điểm ghê tởm, nhưng hương vị là thật sự khá tốt, bỏ qua, cho dù cô muốn đánh lửa nướng chín đồ ăn cũng không thể quơ một nắm cỏ ở nơi toàn là nước để đánh lửa được. Mơ tưởng!
Sào huyệt của cô là ở tàng cây, hóc cây của một cây bị chết héo.
Thời điểm cô tới ở lão đại thụ còn thực xum xuê từng là bá chủ của khu rừng, động vật đi ngang thương bị nó dùng dây mây cuốn vào lại dùng cành cây chui vào cơ thể hút khô máu, cuối cùng cơ thể hoá thành hủ bùn để tẩm bổ cung cấp dinh dưỡng cho lão thụ.
Sau này, lão thụ lại trở thành hức ăn cho cô tẩm bổ.
Cụ thể quá trình đó là cô biến bản thân nối chung với rễ của lão thụ giống như bệnh hại như tằm ăn lên từng chút rồi hút khô nó.
Không có ngày đem luân phiên, không có thời gian thay đổi. Cô không biết mình ở đây rốt cuộc sinh tồn bao lâu, cũng biết ở chổ này sốn tới khi nào, cô hàng ngày chính là ăn ăn ngủ ngủ, lại thỉnh thoảng dọn nhà, đi đến nơi khác đi dạo.
Cô vượt qua một toà núi thứ nhất, đi qua một mãng rừng rậm không giống nhau, hẻm núi, con sông gặp qua rất nhiều giống loại mới lạ kỳ dị. Gặp qua rất nhiều nguy hiểm... Nhưng chưa từng gặp qua con người.
Thẳng đến giờ phút này! Hiện tại!
Không trung xám xịt trên đĩnh đầu bông nhiên nứt ra một cái khẩu tử, một mãng ánh sáng loá mắt giống như ánh mặt trời đẩy ra một tầng mây dày chiếu rọi xuống dưới, ở giữa mãng sáng có vài điểm bóng dáng to cở hạt mè đong đưa, đồng thời có tiếng sét đánh cùng với vài loại ánh mắt trời không che được mãng sáng... lúc sau. Trên trời có vật rơi xuống!
Trước mặt cô cách đó không xa, xuất hiện một vật rơi xuống trong rừng rậm tạo rậm một tiếng vang, cây đại thụ gần đó cành cây bị gẫy thành từng đoạn nhỏ, chim chóc gần đó giật mình bay tán loạn.
Dưới tàng cây, lá rụng mốt lớp dày, thêm lớp gỗ mục nừm một sinh vật hình người.
Nữ du khách được trải nghiệm đám cưới một ngày với một "chú rể" là người dân Amsterdam.
Đám cưới giả này nhằm tăng mối liên kết giữa người dân địa phương và du khách thông qua các hoạt động thú vị, bao gồm tuần trăng mật một ngày.
Dù không phải "hàng thật", mọi thứ vẫn được chuẩn bị hoàn chỉnh từ nghi thức, nhẫn, váy cưới, đồ trang trí và hoa.
Sau khi trao lời thề, đôi "vợ chồng" đặc biệt sẽ dành cho nhau một cái ôm thắm thiết thay vì một nụ hôn như những cặp vợ chồng bình thường.
Họ cũng có tuần trăng mật một ngày với những trải nghiệm lý thú như cùng nhau đạp xe khám phá ngoại ô thành phố, đi câu cá hoặc tham gia các hoạt động tình nguyện.
Mỗi người đăng ký dịch vụ này sẽ phải trả 100 Euro (khoảng 2.500.000 đồng). Những người tham gia đám cưới này không phải chịu bất cứ ràng buộc về pháp lý nào.
Khách du lịch hào hứng trước hoạt động thú vị.
Deborah Nicholls-Lee - một trong những người đăng ký trải nghiệm "đám cưới một ngày với một người Amsterdam" - đã cùng "chồng" mình là Julian du Perron (30) làm lễ thành hôn.
Sau khi làm lễ, cả hai bước ra phố với tư cách "cặp vợ chồng mới cưới". Tài xế trên xe bấm còi chúc mừng, một du khách Pháp chụp cho họ bức hình kỷ niệm.
Còn Julian, một anh chàng lãng mạn và cởi mở, cầm đàn guitar của mình đánh tặng "cô dâu" bài Thinking Out Loud của Ed Sheeran.
"Vì tôi là một nhà văn còn anh ấy là nhạc sĩ, Julian gợi ý hợp tác cùng tạo nên một bài hát tình yêu riêng cho thành phố này", Deborah hạnh phúc với trải nghiệm của mình.
"Làm đám cưới với Julian không khiến tôi thấy thành phố này trông đẹp hơn nhưng thú thực, việc xây dựng mối quan hệ đặc biệt với một người dân địa phương, dù là tượng trưng vẫn mang một cảm giác liên kết kỳ lạ. Lễ đường mà tôi bước xuống, màn trao nhẫn mua cửa hàng lưu niệm, âm nhạc... tất cả đều có ấn tượng mạnh mẽ", Deborah nói thêm.
Đám cưới Lạng Sơn, chú rể vái lạy hơn 300 lần, cô dâu thay áo giữa đường
Phong tục cưới xưa của người dân tộc Dao Lù Gang ở Lạng Sơn, chú rể phải làm lễ vái lạy hơn 300 lần, còn cô dâu thay quần áo mới trước khi vào nhà chồng.
评论专区