当前位置:当前位置:首页 > Thời sự > Truyện Diễn Nhiều Thành Nghiện 正文

Truyện Diễn Nhiều Thành Nghiện

[Thời sự] 时间:2025-01-25 06:25:34 来源:NEWS 作者:Công nghệ 点击:54次
Xe vừa dừng lại trước cổng biệt thự của nhà họ Diệp,ệnDiễnNhiềuThànhNghiệmấy giờ việt nam đá Diệp Lâm Uyên lập tức bật cửa bước xuống, dáng vẻ gấp gáp gần như muốn chạy khỏi nơi này. Dương Dịch Xuyên lúng túng tháo dây an toàn, vội vàng đuổi theo cô. Cậu từ phía sau ôm chầm lấy, khảm chặt người còn gái trước mặt vào ngực mình.

Dương Dịch Xuyên gục đầu lên vai Diệp Lâm Uyên, sống mũi cao thẳng cọ mạnh vào hõm cổ mềm mại, mùi nước hoa nam tính pha lẫn với hương thơm quyển rũ của thiếu nữ còn đọng lại một chút gì đó ám muội của dục vọng.

"Tiểu Uyên.." Giọng nói khàn khàn của cậu vang lên, chứa đựng sự đau lòng và hối hận, "Xin lỗi em! Khi nào em bình tĩnh hơn... Chúng ta nói chuyện được không?"

"Cút!" Diệp Lâm Uyên hất mạnh cánh tay đang ôm eo mình ra, gắn giọng nói.

Cánh cổng sắt nặng nề đóng sầm lại, tiếng vọng vang khắp không gian rộng lớn. Dương Dịch Xuyên đờ đẫn nhìn theo bóng hình cô khuất dần, lòng cậu như bị dao cứa. Cảnh tượng này quen thuộc đến nỗi nó in sâu vào tâm trí Dương Dịch Xuyên như một vết sẹo. Hôm nay cậu đau như vậy, đêm đó, Diệp Lâm Uyên phải đau hơn gấp trăm lần. Hai cái tát thật mạnh Dương Dịch Xuyên tự giáng xuống mặt mình, nhưng có làm thể nào cũng không bớt đi được cảm giác tội lỗi đối với cô.

Diệp Lâm Uyên lúc này chỉ cảm thấy nực cười trước sự thay đổi thất thường của Dương Dịch Xuyên. Hôm nay, cậu lại tỏ ra quan tâm, âu yếm như thể chưa từng làm tổn thương cô. Con người ấy, lúc cảm thấy hứng thú thì tỏ ra quan tâm, dịu dàng, lúc không thích thì lại tàn nhẫn, nói mấy lời khó nghe, làm người khác đau lòng... "Đồ khốn đó... Thật sự không thể hiểu nổi mà!" - Diệp Lâm Uyên bực bội, mắng thầm trong lòng.

***

"Dịch Phong, cho anh mượn bút của em một lúc." Dương Dịch Xuyên đang vắt óc viết tâm thư xin lỗi cho người ấy thì bút tắt mực, lục tìm khắp nơi cũng không còn cây bút nào khác, đành phải sang mượn Dương Dịch Phong.

Dương Dịch Phong đang nằm dài trên giường, chân này gác lên chân kia, nhàn nhã chơi game. Nghe thấy giọng anh mình, cậu chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt hất cầm về phía bàn học.

Vừa cầm được cây bút, Dương Dịch Xuyên định quay người rời đi thì ánh mắt cậu dừng lại ở bức ảnh trên bàn học. Trong ảnh, Diệp Lâm Uyên tươi cười rạng rỡ khoác vai Dương Dịch Phong.

Từ nhỏ, thằng nhóc này đã thường hay chụp hình với bạn gái cậu, chuyện cũng chẳng có gì lạ, nếu trong ảnh, Diệp Lâm Uyên không mặc lễ phục dành cho ngày tốt nghiệp. Dương Dịch Xuyên cau mày, cầm hình lên, ánh mắt không thiện cảm nhìn em trai mình, trầm giọng hỏi:

"Này Dương Dịch Phong... Tấm hình này chụp lúc nào vậy?"

"Thì lễ tốt nghiệp của chị Uyên."



Dương Dịch Xuyên sầm mặt, bàn tay vô thức siết chặt khung hình, lễ tốt nghiệp của Diệp Lâm Uyên sao cậu chẳng hay chẳng biết một chút gì? Tâm trạng giống như bị chó cắn, cậu lại khó chịu hỏi: "Cả nhà mình đều đi à?"

"Thiếu anh." Dương Dịch Phong cau mày, ngẩng đầu lên nhìn anh trai với vẻ mặt khó hiểu, "Chị Uyên nói có mời anh... Nhưng anh nói bận còn gì!"

(责任编辑:Nhận định)

相关内容
精彩推荐
热门点击
友情链接