Gia đình sắp liên hôn không phải là gia đình địa phương ở Kinh Đô, mà là nhà họ Tôn làm thợ rèn ở Sùng Châu và Lưu phủ thuộc dòng dõi thư hương thế gia. Hai nhà này bất kể là thân phận địa vị, hay là gia cảnh bên trong đều cách nhau rất xa, có thể trở thành thông gia vốn là một chuyện kỳ lạ. Điều càng làm cho người ta khó hiểu chính là, "Tự Viên" cũng không phải là dinh thự của Tôn gia, cũng không phải gia sản của Lưu gia, vì sao chuyện vui của hai nhà Tôn Lưu lại phải tổ chức linh đình tại Kinh Đô cách xa nhà của bọn họ như vậy?

Nhưng mà, sinh ra nghi ngờ trong lòng phần lớn là người ở ngoài đến, chứ người Đông Lăng từ lâu đã không còn lấy làm lạ đối với chuyện này nữa.

Lưu Chuẩn là quản sự có thâm niên nhất Lưu phủ, chuyện của Lưu phủ, bất kể lớn nhỏ, đều do ông ta tự tay chuẩn bị. Bởi vì hôm nay có khách quý đến cửa, Lưu Chuẩn tạm thời buông bỏ công tác chuẩn bị đại hôn, hiện tại đang vừa pha trà, vừa giới thiệu với quý khách: "Đây là phong tục độc đáo của Đông Lăng, ngày mười lăm hàng tháng, Tự Viên ở Kinh Đô đều sẽ tổ chức một hôn sự, làm như vậy để cảm tạ đại ân đại đức của Quốc sư đại nhân che chở cho Đông Lăng."

Khách quý nghe vậy, làm như có hứng thú: "Chuyện thế nào?"

Vị khách quý này sinh ra đã có dung mạo đẹp đẽ hiếm có trên thế gian, một bộ áo khoácrộng eo màu bạch quả, trong lời nói cử chỉ lộ ra vẻ kiêu xa sang trọng.

Mấy ngày trước, Lưu phu nhân đi đến ngôi chùa ở ngoài thành thắp hương cầu phúc, trên đường bị sơn tặc theo dõi, suýt mất hết tài sản, may mắn khách quý ra tay cứu giúp, mới thoát khỏi một kiếp nạn. Để bày tỏ lòng biết ơn, Lưu phủ mời ân nhân đến ở lại phủ, cũng do Lưu Chuẩn tự mình tiếp đãi hầu hạ.

Có thể nói chuyện phiếm vài câu với vị công tử thiếu niên bất phàm này, Lưu Chuẩn cũng cảm thấy mặt mình sáng láng hơn.

"Ân nhân chắc không biết, Quốc sư Đông Lăng của chúng tôi, có một sở thích kỳ quái, đó chính là......" Lưu Chuẩn thở dài, "Làm mối cho người ta."

Trên mặt khách quý lộ ra vài phần kinh ngạc: "Còn có loại chuyện này à."

Sở thích của quốc sư Đông Lăng nói dễ nghe là làm mối cho người ta, nói thật ra chính là ghép đôi có chút bừa bãi. Mỗi tháng, Quốc sư đều tùy ý chọn ra hai người, tự tay buộc "tơ hồng" cho bọn họ.

Quốc sư Đông Lăng giỏi luyện cổ dùng độc, "tơ hồng" chính là tác phẩm đắc ý của ông ta. "Tơ hồng" được luyện chế từ Thư h ùng song cổ (hai con sâu độc đực cái), trên cổ tay người trúng cổ sẽ xuất hiện một đường chỉ màu đỏ thật mảnh, cho nên được đặt tên như vậy.

Thư Hùng song cổ là một đôi, tách ra sẽ chết, người trúng cổ phải gia.o hoan viên phòng với một người trúng cổ khác vào đêm trăng tròn hàng tháng, nếu không sẽ phát độc mà chết.

Bởi vậy, hai người được Quốc sư lựa chọn, bất kể là nam hay nữ, tuổi tác bao nhiêu, kết hôn hay chưa, chỉ cần không muốn chết, đều phải lấy người kia, hơn nữa địa điểm thành hôn phải là ở Tự Viên của Kinh Đô.

Không ai biết được ý nghĩa của hành động này của Quốc sư, ông ta giống như chỉ là dựa vào tâm tình tuỳ ý chọn ra hai người để tổ chức một bữa tiệc cưới tại Tự Viên. Giống như thần linh ở trên cao, quan sát trần gian, tùy ý khống chế số mệnh nhân duyên của người phàm.

Tháng này, người được chọn chính là con trai gia đình thợ rèn và tiểu thư Lưu phủ.

"Đáng thương cho tiểu thư nhà ta, nhan sắc như hoa, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, vốn nên gả cho quan to quyền quý, hưởng vinh hoa phú quý cả đời, lại bị Quốc sư chỉ định cho một gia đình nghèo khổ nhiều đời làm thợ rèn. Cả trăm người trong Lưu phủ đều không muốn, phu nhân và tiểu thư suốt ngày dùng nước mắt rửa mặt, nhưng ở Đông Lăng này, ai dám cãi lại mệnh lệnh của Quốc sư chứ......" Lưu Chuẩn nói xong, không khỏi đỏ hốc mắt.

Sau khi nghe xong nguồn gốc sự tình, khách quý có lòng tốt trấn an Lưu Chuẩn vài câu. Lưu Chuẩn tự cảm thấy thất thố, khàn giọng nói: "Khiến ân nhân chê cười rồi."

"Không sao, có thể hiểu được." Khách quý chờ Lưu Chuẩn lau nước mắt xong, lại hỏi, "Ngày đại hôn, Quốc sư có đến không."

Lưu Chuẩn gật gật đầu: "Ngày mười lăm mỗi tháng, Quốc sư đều sẽ đích thân đến Tự Viên xem lễ."

Khách quý tựa như đã hỏi được điều mình muốn biết, khách khí nói: "Đại hôn của Lưu phủ sắp tới, Lưu quản sự hẳn là còn có nhiều chuyện quan trọng phải làm."

Lưu Chuẩn tất nhiên có thể nghe hiểu lệnh đuổi khách của khách quý, "Vậy tiểu nhân lui ra trước, ân nhân nếu còn có yêu cầu khác, dặn dò hạ nhân là được."

Lưu Chuẩn cung kính lui ra ngoài. Ông ta không biết là, cánh cửa vừa đóng lại, khách quý của ông —— nụ cười hoà nhã bên môi Triệu Miên lập tức biến mất sạch sẽ.

"Đông Lăng một quốc gia bé xíu, trái lại chơi đùa loè loẹt phô trương nhỉ." Triệu Miên lạnh nhạt nói, "Thích làm bà mối như vậy, còn làm quốc sư của một nước cái gì, Vạn Hoa Mộng không bằng trực tiếp mở cửa hàng, cả đời làm bà mối luôn cho xong."

Vạn Hoa Mộng chính là tên của Quốc sư Đông Lăng. Ở Đông Lăng, người dám gọi thẳng tên chỉ sợ có một mình Thái hậu đương triều.

"Nhưng Điện hạ, thần nghe nói Vạn Hoa Mộng kia là một nhân vật âm độc không hề có nhân tính á, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể lặng yên không một tiếng động hạ độc bất kỳ kẻ nào, ai cũng không phát hiện ra được." Người nói chuyện là thư đồng từ nhỏ của Triệu Miên, Chu Hoài Nhượng. "Ngài thật sự tính toán cứ như thế gặp hắn ở Tự Viên một lần à? Với thân phận của Điện hạ, thật sự không nên lấy thân mạo hiểm."

Triệu Miên không quan tâm, lạnh nhạt nói: "Đây là ý của phụ hoàng."

Sau khi Tây Hạ mất nước, thiên hạ chia làm ba như hiện nay, ba nước Nam Tĩnh, Bắc Uyên, Đông Lăng hình thành thế kiềng ba chân, từng cặp từng cặp đối đầu, đạt đến một sự cân bằng vi diệu nào đó.

Triệu Miên, chính là thái tử đương triều của Nam Tĩnh.

Nửa năm trước, Triệu Miên vừa qua sinh nhật mười tám tuổi, phụ hoàng liền nói với hắn: "Miên Miên, hôm nay ngươi mười tám tuổi, là một người lớn, ta cũng có thể thu dọn một chút, chuẩn bị thoái vị nhường ngôi. Nhưng mà, đến khi ngươi làm hoàng đế, chỉ sợ sẽ có rất ít cơ hội rời khỏi kinh thành, thậm chí là rời khỏi hoàng cung. Cho nên, nhân lúc hiện giờ ngươi còn là Thái tử, nên đi ra ngoài một chút, nhìn ngắm những phong cảnh khác nhau, quen biết những con người khác nhau."

Triệu Miên đáp: "Đừng gọi nhi thần là "Miên Miên" nữa, phụ hoàng."

Vì thế, Triệu Miên liền mang theo vài người thân tín, xuất phát từ Thượng Kinh ở Nam Tĩnh, một đường đi về phía đông, vượt qua biên giới Nam Tĩnh và Đông Lăng, bước vào lãnh thổ Đông Lăng.

Sau khi đến Đông Lăng, Triệu Miên quyết định gặp vị Quốc sư Đông Lăng "vang danh thiên hạ" kia, để lấy một vài thứ có ích cho Nam Tĩnh từ trên người gã. Sở thích kỳ quái của Vạn Hoa Mộng mà Lưu Chuẩn kể, Triệu Miên sớm đã điều tra rõ ràng, cũng chính vì thế, Lưu phu nhân mới có thể gặp nạn khi ra khỏi thành.

"Sơn tặc" là hắn, "ân nhân" cũng là hắn, nếu không thì hắn làm sao có thể được Lưu phủ tôn làm khách quý, đương nhiên được mời đến Tự Viên xem lễ.

Vào lúc này, cánh cửa được gõ từ bên ngoài, ngay sau đó là một giọng nam trầm thấp: "Là ta."

Người tới một thân trang phục mạnh mẽ màu đen, bên hông đeo bội kiếm, bước chân trầm ổn, mặt mày đoan chính tuấn lãng ─ là hộ vệ của Đông Cung, Thẩm Bất Từ.

Thẩm Bất Từ mắt không nhìn ngang liếc dọc đi tới trước mặt Triệu Miên: "Điện hạ, Lưu cô nương đã treo cổ tự tử."

Triệu Miên khẽ nhíu mày: "Chuyện khi nào."

Thẩm Bất Từ nói: "Vừa mới đây."

Triệu Miên đứng lên: "Đi xem thử."

Tiểu thư Lưu gia biết mình sắp gả cho một người thợ rèn, không ăn không uống, hoàn toàn tuyệt vọng. Hôm nay nàng thừa dịp vú già bên cạnh không chú ý, treo cổ trên xà nhà trong một gian phòng chứa củi bỏ hoang.

Lúc Triệu Miên đến, người trong Lưu phủ đã khóc lóc thành một đoàn, Lưu Chuẩn nước mắt ràn rụa, Lưu phu nhân càng là khóc ngất, tiếng kêu to "tiểu thư" "phu nhân" xen lẫn với tiếng khóc không dứt. Trong đó người khóc dữ dội nhất chính là một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, nhìn cách ăn mặc hẳn là nha hoàn bên người của Lưu cô nương. Thiếu nữ quỳ trên mặt đất, ôm hai chân đang lơ lửng của Lưu cô nương, tiếng khóc lóc vượt hẳn tất cả những người khác.

Đám người Triệu Miên là người ngoài, không tiện đi vào, chỉ có thể đứng ở bên ngoài xem.

Thiếu nữ khóc quá thê thảm, Chu Hoài Nhượng không khỏi động lòng nói: "Vạn Hoa Mộng tạo nghiệt như vậy, Hoàng đế và Thái hậu thế mà lại mặc kệ!"

Giữa đám đông hỗn loạn, không biết ai hét lên một tiếng: "Thánh nữ đến!"



Thánh nữ hiển nhiên chính là người của Vạn Hoa Mộng. Ả ta hẳn là biết được cái chết của Lưu cô nương, đến xem xét tình hình.

Chỉ thấy một nữ tử mặc áo đỏ xuyên qua đám đông, đi về phía di thể của Lưu cô nương. Mọi người nhìn thấy ả ta, nhao nhao ngừng khóc, tự giác nhường ra một con đường, vẻ mặt hoặc là kính sợ, hoặc là cảnh giác, hoặc là oán hận, nhưng không ai dám hé răng một tiếng.

Thánh nữ tựa như chỉ đến xác định tin tức về cái chết của Lưu cô nương, qua loa liếc nhìn thi thể một cái, rồi xoay người, trách mắng: "Tại sao lại để cho nàng ta chết."

Thiếu nữ khóc lóc nói: "Tiểu thư nhà chúng ta thà chết không chịu gả, các ngươi còn muốn thế nào nữa! Còn muốn thế nào nữa!"

Phụ nhân ở một bên bụm miệng thiếu nữ, thấp giọng quát: "Câm miệng, ngươi muốn chết cũng đừng liên lụy đến Lưu phủ!"

Thiếu nữ phát ra tiếng khóc hu hu nức nở, trong mắt tràn đầy nước mắt. Thánh nữ mặt không chút thay đổi nhìn lướt qua nàng ấy một cái, không truy cứu quá nhiều, chỉ nói: "Chết rồi tất nhiên là không thể gả. Quốc sư đại nhân sẽ chọn lại người mới thành hôn vào tháng sau. Sáng sớm ngày mai, trên cổ tay ai xuất hiện đường chỉ màu đỏ, người đó chính là người do Quốc sư lựa chọn, nhất định phải đi Tự Viên ở Kinh Đô hoàn thành nghi thức đại hôn vào ngày mười lăm tháng sau."

"Chọn lại?!" Thần sắc Chu Hoài Nhượng từ bi phẫn trở nên lo lắng, "Bọn họ chọn như thế nào? Thực sự là chọn tuỳ ý sao?"

Đám cưới biến thành đám tang, lụa đỏ đổi thành vải trắng, tình hình Lưu phủ đã là binh hoang mã loạn. Lưu Chuẩn lập tức giống như già đi mười tuổi, ở trước mặt khách quý ngay cả cố tỏ ra tươi cười vui vẻ cũng không làm được: "Tiểu thư sao nàng ấy lại ngốc như vậy chứ, nàng ấy đi rồi, phu nhân làm sao sống nổi......"

Triệu Miên hỏi: "Sau này các ngươi có dự định gì?"

" />

Truyện Hai Hoàng Đế Yêu Nhau Thế Nào?

Giải trí 2025-03-02 22:07:51 3823
Nước Đông Lăng,ệnHaiHoàngĐếYêuNhauThếNàxếp hạng v-league ở Kinh Đô có một toà nhà lớn tên là "Tự Viên", lúc này trên dưới khắp khu vườn đều đang bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc cưới vào nửa tháng sau.

Gia đình sắp liên hôn không phải là gia đình địa phương ở Kinh Đô, mà là nhà họ Tôn làm thợ rèn ở Sùng Châu và Lưu phủ thuộc dòng dõi thư hương thế gia. Hai nhà này bất kể là thân phận địa vị, hay là gia cảnh bên trong đều cách nhau rất xa, có thể trở thành thông gia vốn là một chuyện kỳ lạ. Điều càng làm cho người ta khó hiểu chính là, "Tự Viên" cũng không phải là dinh thự của Tôn gia, cũng không phải gia sản của Lưu gia, vì sao chuyện vui của hai nhà Tôn Lưu lại phải tổ chức linh đình tại Kinh Đô cách xa nhà của bọn họ như vậy?

Nhưng mà, sinh ra nghi ngờ trong lòng phần lớn là người ở ngoài đến, chứ người Đông Lăng từ lâu đã không còn lấy làm lạ đối với chuyện này nữa.

Lưu Chuẩn là quản sự có thâm niên nhất Lưu phủ, chuyện của Lưu phủ, bất kể lớn nhỏ, đều do ông ta tự tay chuẩn bị. Bởi vì hôm nay có khách quý đến cửa, Lưu Chuẩn tạm thời buông bỏ công tác chuẩn bị đại hôn, hiện tại đang vừa pha trà, vừa giới thiệu với quý khách: "Đây là phong tục độc đáo của Đông Lăng, ngày mười lăm hàng tháng, Tự Viên ở Kinh Đô đều sẽ tổ chức một hôn sự, làm như vậy để cảm tạ đại ân đại đức của Quốc sư đại nhân che chở cho Đông Lăng."

Khách quý nghe vậy, làm như có hứng thú: "Chuyện thế nào?"

Vị khách quý này sinh ra đã có dung mạo đẹp đẽ hiếm có trên thế gian, một bộ áo khoácrộng eo màu bạch quả, trong lời nói cử chỉ lộ ra vẻ kiêu xa sang trọng.

Mấy ngày trước, Lưu phu nhân đi đến ngôi chùa ở ngoài thành thắp hương cầu phúc, trên đường bị sơn tặc theo dõi, suýt mất hết tài sản, may mắn khách quý ra tay cứu giúp, mới thoát khỏi một kiếp nạn. Để bày tỏ lòng biết ơn, Lưu phủ mời ân nhân đến ở lại phủ, cũng do Lưu Chuẩn tự mình tiếp đãi hầu hạ.

Có thể nói chuyện phiếm vài câu với vị công tử thiếu niên bất phàm này, Lưu Chuẩn cũng cảm thấy mặt mình sáng láng hơn.

"Ân nhân chắc không biết, Quốc sư Đông Lăng của chúng tôi, có một sở thích kỳ quái, đó chính là......" Lưu Chuẩn thở dài, "Làm mối cho người ta."

Trên mặt khách quý lộ ra vài phần kinh ngạc: "Còn có loại chuyện này à."

Sở thích của quốc sư Đông Lăng nói dễ nghe là làm mối cho người ta, nói thật ra chính là ghép đôi có chút bừa bãi. Mỗi tháng, Quốc sư đều tùy ý chọn ra hai người, tự tay buộc "tơ hồng" cho bọn họ.

Quốc sư Đông Lăng giỏi luyện cổ dùng độc, "tơ hồng" chính là tác phẩm đắc ý của ông ta. "Tơ hồng" được luyện chế từ Thư h ùng song cổ (hai con sâu độc đực cái), trên cổ tay người trúng cổ sẽ xuất hiện một đường chỉ màu đỏ thật mảnh, cho nên được đặt tên như vậy.

Thư Hùng song cổ là một đôi, tách ra sẽ chết, người trúng cổ phải gia.o hoan viên phòng với một người trúng cổ khác vào đêm trăng tròn hàng tháng, nếu không sẽ phát độc mà chết.

Bởi vậy, hai người được Quốc sư lựa chọn, bất kể là nam hay nữ, tuổi tác bao nhiêu, kết hôn hay chưa, chỉ cần không muốn chết, đều phải lấy người kia, hơn nữa địa điểm thành hôn phải là ở Tự Viên của Kinh Đô.

Không ai biết được ý nghĩa của hành động này của Quốc sư, ông ta giống như chỉ là dựa vào tâm tình tuỳ ý chọn ra hai người để tổ chức một bữa tiệc cưới tại Tự Viên. Giống như thần linh ở trên cao, quan sát trần gian, tùy ý khống chế số mệnh nhân duyên của người phàm.

Tháng này, người được chọn chính là con trai gia đình thợ rèn và tiểu thư Lưu phủ.

"Đáng thương cho tiểu thư nhà ta, nhan sắc như hoa, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, vốn nên gả cho quan to quyền quý, hưởng vinh hoa phú quý cả đời, lại bị Quốc sư chỉ định cho một gia đình nghèo khổ nhiều đời làm thợ rèn. Cả trăm người trong Lưu phủ đều không muốn, phu nhân và tiểu thư suốt ngày dùng nước mắt rửa mặt, nhưng ở Đông Lăng này, ai dám cãi lại mệnh lệnh của Quốc sư chứ......" Lưu Chuẩn nói xong, không khỏi đỏ hốc mắt.

Sau khi nghe xong nguồn gốc sự tình, khách quý có lòng tốt trấn an Lưu Chuẩn vài câu. Lưu Chuẩn tự cảm thấy thất thố, khàn giọng nói: "Khiến ân nhân chê cười rồi."

"Không sao, có thể hiểu được." Khách quý chờ Lưu Chuẩn lau nước mắt xong, lại hỏi, "Ngày đại hôn, Quốc sư có đến không."

Lưu Chuẩn gật gật đầu: "Ngày mười lăm mỗi tháng, Quốc sư đều sẽ đích thân đến Tự Viên xem lễ."

Khách quý tựa như đã hỏi được điều mình muốn biết, khách khí nói: "Đại hôn của Lưu phủ sắp tới, Lưu quản sự hẳn là còn có nhiều chuyện quan trọng phải làm."

Lưu Chuẩn tất nhiên có thể nghe hiểu lệnh đuổi khách của khách quý, "Vậy tiểu nhân lui ra trước, ân nhân nếu còn có yêu cầu khác, dặn dò hạ nhân là được."

Lưu Chuẩn cung kính lui ra ngoài. Ông ta không biết là, cánh cửa vừa đóng lại, khách quý của ông —— nụ cười hoà nhã bên môi Triệu Miên lập tức biến mất sạch sẽ.

"Đông Lăng một quốc gia bé xíu, trái lại chơi đùa loè loẹt phô trương nhỉ." Triệu Miên lạnh nhạt nói, "Thích làm bà mối như vậy, còn làm quốc sư của một nước cái gì, Vạn Hoa Mộng không bằng trực tiếp mở cửa hàng, cả đời làm bà mối luôn cho xong."

Vạn Hoa Mộng chính là tên của Quốc sư Đông Lăng. Ở Đông Lăng, người dám gọi thẳng tên chỉ sợ có một mình Thái hậu đương triều.

"Nhưng Điện hạ, thần nghe nói Vạn Hoa Mộng kia là một nhân vật âm độc không hề có nhân tính á, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể lặng yên không một tiếng động hạ độc bất kỳ kẻ nào, ai cũng không phát hiện ra được." Người nói chuyện là thư đồng từ nhỏ của Triệu Miên, Chu Hoài Nhượng. "Ngài thật sự tính toán cứ như thế gặp hắn ở Tự Viên một lần à? Với thân phận của Điện hạ, thật sự không nên lấy thân mạo hiểm."

Triệu Miên không quan tâm, lạnh nhạt nói: "Đây là ý của phụ hoàng."

Sau khi Tây Hạ mất nước, thiên hạ chia làm ba như hiện nay, ba nước Nam Tĩnh, Bắc Uyên, Đông Lăng hình thành thế kiềng ba chân, từng cặp từng cặp đối đầu, đạt đến một sự cân bằng vi diệu nào đó.

Triệu Miên, chính là thái tử đương triều của Nam Tĩnh.

Nửa năm trước, Triệu Miên vừa qua sinh nhật mười tám tuổi, phụ hoàng liền nói với hắn: "Miên Miên, hôm nay ngươi mười tám tuổi, là một người lớn, ta cũng có thể thu dọn một chút, chuẩn bị thoái vị nhường ngôi. Nhưng mà, đến khi ngươi làm hoàng đế, chỉ sợ sẽ có rất ít cơ hội rời khỏi kinh thành, thậm chí là rời khỏi hoàng cung. Cho nên, nhân lúc hiện giờ ngươi còn là Thái tử, nên đi ra ngoài một chút, nhìn ngắm những phong cảnh khác nhau, quen biết những con người khác nhau."

Triệu Miên đáp: "Đừng gọi nhi thần là "Miên Miên" nữa, phụ hoàng."

Vì thế, Triệu Miên liền mang theo vài người thân tín, xuất phát từ Thượng Kinh ở Nam Tĩnh, một đường đi về phía đông, vượt qua biên giới Nam Tĩnh và Đông Lăng, bước vào lãnh thổ Đông Lăng.

Sau khi đến Đông Lăng, Triệu Miên quyết định gặp vị Quốc sư Đông Lăng "vang danh thiên hạ" kia, để lấy một vài thứ có ích cho Nam Tĩnh từ trên người gã. Sở thích kỳ quái của Vạn Hoa Mộng mà Lưu Chuẩn kể, Triệu Miên sớm đã điều tra rõ ràng, cũng chính vì thế, Lưu phu nhân mới có thể gặp nạn khi ra khỏi thành.

"Sơn tặc" là hắn, "ân nhân" cũng là hắn, nếu không thì hắn làm sao có thể được Lưu phủ tôn làm khách quý, đương nhiên được mời đến Tự Viên xem lễ.

Vào lúc này, cánh cửa được gõ từ bên ngoài, ngay sau đó là một giọng nam trầm thấp: "Là ta."

Người tới một thân trang phục mạnh mẽ màu đen, bên hông đeo bội kiếm, bước chân trầm ổn, mặt mày đoan chính tuấn lãng ─ là hộ vệ của Đông Cung, Thẩm Bất Từ.

Thẩm Bất Từ mắt không nhìn ngang liếc dọc đi tới trước mặt Triệu Miên: "Điện hạ, Lưu cô nương đã treo cổ tự tử."

Triệu Miên khẽ nhíu mày: "Chuyện khi nào."

Thẩm Bất Từ nói: "Vừa mới đây."

Triệu Miên đứng lên: "Đi xem thử."

Tiểu thư Lưu gia biết mình sắp gả cho một người thợ rèn, không ăn không uống, hoàn toàn tuyệt vọng. Hôm nay nàng thừa dịp vú già bên cạnh không chú ý, treo cổ trên xà nhà trong một gian phòng chứa củi bỏ hoang.

Lúc Triệu Miên đến, người trong Lưu phủ đã khóc lóc thành một đoàn, Lưu Chuẩn nước mắt ràn rụa, Lưu phu nhân càng là khóc ngất, tiếng kêu to "tiểu thư" "phu nhân" xen lẫn với tiếng khóc không dứt. Trong đó người khóc dữ dội nhất chính là một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, nhìn cách ăn mặc hẳn là nha hoàn bên người của Lưu cô nương. Thiếu nữ quỳ trên mặt đất, ôm hai chân đang lơ lửng của Lưu cô nương, tiếng khóc lóc vượt hẳn tất cả những người khác.

Đám người Triệu Miên là người ngoài, không tiện đi vào, chỉ có thể đứng ở bên ngoài xem.

Thiếu nữ khóc quá thê thảm, Chu Hoài Nhượng không khỏi động lòng nói: "Vạn Hoa Mộng tạo nghiệt như vậy, Hoàng đế và Thái hậu thế mà lại mặc kệ!"

Giữa đám đông hỗn loạn, không biết ai hét lên một tiếng: "Thánh nữ đến!"



Thánh nữ hiển nhiên chính là người của Vạn Hoa Mộng. Ả ta hẳn là biết được cái chết của Lưu cô nương, đến xem xét tình hình.

Chỉ thấy một nữ tử mặc áo đỏ xuyên qua đám đông, đi về phía di thể của Lưu cô nương. Mọi người nhìn thấy ả ta, nhao nhao ngừng khóc, tự giác nhường ra một con đường, vẻ mặt hoặc là kính sợ, hoặc là cảnh giác, hoặc là oán hận, nhưng không ai dám hé răng một tiếng.

Thánh nữ tựa như chỉ đến xác định tin tức về cái chết của Lưu cô nương, qua loa liếc nhìn thi thể một cái, rồi xoay người, trách mắng: "Tại sao lại để cho nàng ta chết."

Thiếu nữ khóc lóc nói: "Tiểu thư nhà chúng ta thà chết không chịu gả, các ngươi còn muốn thế nào nữa! Còn muốn thế nào nữa!"

Phụ nhân ở một bên bụm miệng thiếu nữ, thấp giọng quát: "Câm miệng, ngươi muốn chết cũng đừng liên lụy đến Lưu phủ!"

Thiếu nữ phát ra tiếng khóc hu hu nức nở, trong mắt tràn đầy nước mắt. Thánh nữ mặt không chút thay đổi nhìn lướt qua nàng ấy một cái, không truy cứu quá nhiều, chỉ nói: "Chết rồi tất nhiên là không thể gả. Quốc sư đại nhân sẽ chọn lại người mới thành hôn vào tháng sau. Sáng sớm ngày mai, trên cổ tay ai xuất hiện đường chỉ màu đỏ, người đó chính là người do Quốc sư lựa chọn, nhất định phải đi Tự Viên ở Kinh Đô hoàn thành nghi thức đại hôn vào ngày mười lăm tháng sau."

"Chọn lại?!" Thần sắc Chu Hoài Nhượng từ bi phẫn trở nên lo lắng, "Bọn họ chọn như thế nào? Thực sự là chọn tuỳ ý sao?"

Đám cưới biến thành đám tang, lụa đỏ đổi thành vải trắng, tình hình Lưu phủ đã là binh hoang mã loạn. Lưu Chuẩn lập tức giống như già đi mười tuổi, ở trước mặt khách quý ngay cả cố tỏ ra tươi cười vui vẻ cũng không làm được: "Tiểu thư sao nàng ấy lại ngốc như vậy chứ, nàng ấy đi rồi, phu nhân làm sao sống nổi......"

Triệu Miên hỏi: "Sau này các ngươi có dự định gì?"

本文地址:http://vip.tour-time.com/html/438c898752.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Soi kèo phạt góc Fiorentina vs Lecce, 2h45 ngày 1/3

">

Ảnh hiếm Hồ Ngọc Hà, Tăng Thanh Hà diện bikini

 - “Lương giáo viên được xếp cao nhất trong hệ thống lương hành chính sự nghiệp”. Quan điểm từng được khởi xướng cách đây 20 năm nay đang được Bộ GD-ĐT đề xuất đưa vào luật, liệu khả thi đến đâu?

GS Đào Trọng Thi, nguyên Chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa, giáo dục, thanh niên, thiếu niên và nhi đồng của Quốc hội, cho biết: Chủ trương xếp lương nhà giáo cao nhất trong hệ thống thang bậc lương hành chính sự nghiệp đã có từ Nghị quyết Trung ương 2 khóa VIII từ năm 1996.

Trong suốt thời gian qua vẫn giữ nguyên quan điểm đó, và ở Nghị quyết TƯ 29 vừa rồi cũng khẳng định lại quan điểm đó".

Song muốn chuyển sang thực hiện phải được thể chế hóa bằng các văn bản pháp luật.

Trước kia, Chính phủ đã triển khai thực hiện. Nhưng việc thực hiện này chỉ được ở mức là ưu tiên, với quy định cho giáo viên được thêm một khoản phụ cấp giảng dạy.

Thế nhưng, phụ cấp đó chưa thể bằng đúng tinh thần của Nghị quyết của Đảng, tức là lương. Phụ cấp thì đối tượng được áp dụng cũng bị hạn chế, không phải tất cả các giáo viên mà chỉ giáo viên trực tiếp đứng lớp và thời gian nào đứng lớp thì mới được hưởng.

Nếu tính bằng lương thì ổn định và vững bền hơn. Quan trọng nhất là lương thì sẽ được tính để đóng bảo hiểm xã hội, về sau sẽ được hưởng ở lương hưu” – ông Thi phân tích.

Khả thi đến đâu?

Anh Phạm Trí Oanh, giáo viên THPT tại TP.HCM, cho rằng nếu triển khai được sẽ giúp các thầy cô có động lực hơn, yên tâm hơn trong công tác.

{keywords}
Quan điểm “Lương giáo viên được xếp cao nhất trong hệ thống lương hành chính sự nghiệp” từng được khởi xướng cách đây 20 năm

Anh Phạm Sơn, giảng viên đại học tại TP.HCM, cũng nhận định việc lương giáo viên sẽ tăng là có cơ sở.

“Hiện tại, bậc lương của giảng viên chính, giáo viên cao cấp đã vượt lên rất cao, nên hoàn toàn có cơ sở thực tế để có hướng tăng lương cho giáo viên ở mức cao nhất. Mặt khác, quỹ lương cho giáo dục sẽ giảm ở phần dành cho CĐ, ĐH sau khi các trường tự chủ. Đồng thời, theo định hướng thì sẽ có nhiều trường THPT theo mô hình tự chủ tài chính nên nguồn ngân sách dành cho quỹ lương giáo viên không bị hao hụt mà vẫn có thể đảm bảo được”. 

Trong khi đó, anh Nguyễn Viết Đăng Du, Trường THPT Lê Quý Đôn, TP.HCM lại quả quyết “không tin lương giáo viên sẽ được xếp cao nhất”, vì bộ phận hành chính sự nghiệp xét ra không chỉ một mình giáo viên mới có nhu cầu phải tăng lương.

“Bản thân tôi đi dạy 20 năm, nếu tính tất cả, thu nhập của tôi chỉ ổn với một người độc thân. Nếu chỉ tính lương, thì chính bản thân tôi cũng sẽ phải “thắt lưng buộc bụng” - anh Du nói.

Theo anh, “giáo viên cũng chỉ là một bộ phận của hành chính sự nghiệp, nếu giáo viên được tăng lương thì bộ phận y tế cũng “đòi” tăng lương. Giữa giáo dục và y tế làm sao để nói bộ phận nào quan trọng nhất? Vì vậy, nếu bậc lương cao nhất nhưng không đủ sống là lạc hậu với thực tế".

Tại buổi gặp gỡ giữa thường trực Thành ủy TP.HCM với giáo viên vừa qua, GS Phạm Phụ, Trường ĐH Bách khoa (ĐHQG TP.HCM), đã thẳng thắn nói rằng những chính sách về lương, thu nhập cho giáo viên nhiều lần đã được đưa ra với tiêu chí là dựa trên mặt bằng chung của xã hội nhưng không giải quyết được. Việc này đã kìm hãm sự phát triển chung của ngành giáo dục. Muốn giải quyết được điều đó phải có một nghiên cứu toàn diện nghiêm túc về tài chính, tiền lương trong ngành giáo dục. 

Băn khoăn nguồn kinh phí

GS Đào Trọng Thi cho hay, để làm được điều này phải rất cố gắng và cần nhận được sự đồng thuận, đồng tâm của toàn xã hội. Bởi giáo viên chiếm số lượng rất đông đảo, chiếm một tỷ lệ lớn những người “ăn lương”.

“Mọi người cần nhận thức rằng ủng hộ việc tăng lương cho giáo viên, không phải chỉ chăm sóc đời sống họ và sự thông cảm của mình dành cho họ mà còn gián tiếp đầu tư cho chính con em của mình”.

Ông Thi cũng cho rằng ngân sách có hạn, nên tăng khoản này thì phải chấp nhận giảm bớt những khoản khác.

“Thậm chí, hiện nay ngân sách dành cho giáo dục là 20% thì ngay trong ngành cũng cần phải sắp xếp lại, khu vực nào có thể xã hội hóa được thì phát triển, để dành phần ngân sách Nhà nước vào những khu vực không xã hội hóa được. Ví dụ như để các đại học tự chủ thì sự đóng góp của nhân dân sẽ tăng lên vì đó đào tạo nghề nghiệp, là quyền lợi trực tiếp của người học, còn cấp phổ thông thì Nhà nước lo”.

Tuy nhiên, ông Thang Văn Phúc, nguyên Thứ trưởng Bộ Nội vụ, lại có cách nhìn khác.

Theo ông Phúc, từ trước đến nay, lương của công chức, viên chức trong ngành giáo dục đã cao hơn công chức viên chức các ngành nghề khác và chỉ đứng sau ngành Quốc phòng - An ninh. Điều đó có nghĩa lương giáo viên đã được ưu đãi rất nhiều.

Ông Phúc cho rằng khi Bộ GD- ĐT đề xuất lương cho giáo viên xếp thứ nhất thì phải xác định được nguồn kinh phí cũng như các giải pháp.

“Hiện nay, tổng số công chức, viên chức khoảng 2,8 triệu người (trừ quốc phòng, an Ninh) thì số lượng công chức, viên chức của ngành giáo dục đã lên tới khoảng 2 triệu người, đây là một con số quá lớn”.

Ông Phúc nhận định kiến nghị này của Bộ GD-ĐT xét trong không khí chung là một sự bênh vực cho ngành giáo dục, nhưng thực tế đây là một bộ phận công chức, viên chức rất lớn.

“Ý tưởng có tốt đẹp nhưng thực tiễn không có tiền thì không thể làm được. Như việc từ năm 2000, chúng ta có tư tưởng cải cách cơ bản tiền lương cho công chức, viên chức nhưng đến nay vẫn chưa làm được vì không có nguồn”.

{keywords}
"Ủng hộ việc tăng lương cho giáo viên không phải chỉ chăm sóc đời sống họ mà còn gián tiếp đầu tư cho chính con em của mình” - GS Đào Trọng Thi nói.

Ông Phúc khẳng định lương không chỉ là vấn đề bức xúc của giáo viên mà cả hệ thống từ cán bộ công chức.

“Thay vì đề xuất một chính sách không có thực tiễn thì nên có những chính sách như chăm lo đời sống cho công chức, viên chức của ngành như lo chỗ ăn ở, nhà ở xã hội, thực hiện luân chuyển vùng sâu vùng xa hợp lý…” – ông Phúc đưa quan điểm.

Tại buổi khảo sát của Phó Thủ tướng Vương Đình Huệ về các giải pháp tạo nguồn thực hiện điều chỉnh chính sách tiền lương, Bộ Tài chính cho biết: Trong 14 năm qua, có 11 lần tăng mức lương cơ sở, bổ sung phụ cấp thu hút cán bộ công tác ở vùng khó khăn, bổ sung phụ cấp thâm niên đối với một số ngành đặc thù, mở rộng đối tượng hưởng trợ cấp từ ngân sách. Việc này đã làm tăng quỹ tiền lương, phụ cấp, trợ cấp. Hiện, mức chi này chiếm 50% mức chi ngân sách thường xuyên, tương đương trên 31% tổng chi ngân sách nhà nước.

Riêng giai đoạn 2010- 2016, mức lương cơ sở điều chỉnh tăng 1,78 lần nhưng tổng quỹ lương và trợ cấp chi từ ngân sách tăng 2,185 lần. Chính sách tiền lương vẫn đang gây áp lực rất lớn lên ngân sách khi thời gian tới ngân sách TƯ phải tăng dần tỷ trọng chi đầu tư phát triển và chi trả nợ..

Trao đổi với VietNamNet, ông Phạm Ngọc Thạch, thành viên trong tổ soạn thảo Luật Giáo dục cho biết hiện nay Ban soạn thảo Luật Giáo dục sửa đổi đang xin ý kiến của Bộ Tài chính, Bộ Nội vụ về dự luật này trong 60 ngày:

"Nhiều người lo lắng về tính khả thi nhưng không tăng không được. Tôi nghĩ nếu tăng ở thang bậc cao nhất hành chính sẽ có một tỷ lệ giáo viên sống được bằng lương của mình".

“Nếu được Chính phủ cho phép, cũng phải có lộ trình tăng cụ thể theo thời gian và bậc học. Nhưng nếu được chấp thuận, sẽ đặc biệt ưu tiên cho giáo viên mầm non và tiểu học tăng cao hơn, lộ trình tăng ngắn. Ngoài ra, sẽ ưu tiên đặc biệt cho vùng khó khăn chứ không nên cao bằng Hà Nội với Mù Cang Chải chẳng hạn..." - ông Thạch bày tỏ.

Ngoài việc tăng lương, những chế độ khác cho giáo viên như phụ cấp nhà giáo, phụ cấp thâm niên vẫn đảm bảo. 

 Về so sánh trong mối tương quan với các ngành khác, ông Thạch nhìn nhận nếu Nhà nước tăng được cả hai nghề giáo viên và bác sĩ như nhau là tốt.

"Ưu tiên ngành nào trước là quyền của Chính phủ vì ngành nào cũng rất cao cả. Nhưng phải nói rằng hiện nay một bộ phận giáo viên rất khổ, giáo viên khổ sẽ kéo theo nhiều hệ lụy khác nhau".

Đề án cải cách tiền lương mà Ban chỉ đạo tập trung xây dựng trình TƯ tới đây nhằm giải quyết các bất hợp lý hiện nay đối với chính sách tiền lương.

Cụ thể là khắc phục tình trạng cào bằng, không kích thích được lao động sáng tạo, không kiểm soát được thu nhập ngoài lương của cán bộ, công chức, viên chức, người lao động.

Phó Thủ tướng Vương Đình Huệ đề nghị Bộ Tài chính xác định rõ cơ cấu chi thường xuyên (trừ quỹ lương) để đề xuất cắt giảm những khoản không phù hợp với thực tiễn tạo thêm nguồn cải cách tiền lương.

Lê Huyền - Thanh Hùng - Song Anh

Lương giáo viên sẽ được xếp cao nhất

Lương giáo viên sẽ được xếp cao nhất

Đó là một trong những thay đổi lớn trong dự thảo Luật Giáo dục sửa đổi mà Bộ GD-ĐT đang soạn thảo và trình Chính phủ.

">

Dự thảo Luật Giáo dục mới: Xếp 'lương cao nhất' khó hay dễ?

 

Cai kho cua Thieu Bao Tram anh 1

Tháng 8 năm ngoái, Thiều Bảo Trâm tham gia một game show truyền hình. Trong lần hiếm hoi xuất hiện ở “mặt trận” vốn chuộng sự tung hứng, giải trí, cô đã bị Trường Giang và Trấn Thành trêu đùa chuyện yêu đương.

Trường Giang hứa sẽ cho Thiều Bảo Trâm dùng bữa ăn miễn phí tại tất cả chi nhánh quán ăn của mình. Đổi lại, điều kiện Trường Giang đưa ra cho nữ ca sĩ là cơ hội gặp mặt Sơn Tùng. "Em chỉ cần dẫn anh qua nhà Tùng, rồi anh hôn một cái thôi! Anh thích Tùng", Trường Giang nói.

Trong khi Trấn Thành trước đó cũng tếu táo: “Trước khi tham gia, Trâm lo lắng gọi cho tôi bảo chương trình có luật mới, nếu chọn sai bị phạt 2 triệu đồng. Sơn Tùng đã cầm ngay cọc 200 triệu đồng đưa cho Trâm. Em sai 100 lần cho anh”.

Thiều Bảo Trâm không tỏ ra khó chịu với cách đùa của hai nghệ sĩ hài. Nhưng cả hai lần cô đều tránh nhắc đến Sơn Tùng M-TP. Đây cũng là lựa chọn của nữ ca sĩ khoảng 8 năm nay: Không lên tiếng về mối quan hệ riêng tư, không trả lời trực diện về bạn trai và chỉ muốn công chúng nhìn mình thông qua âm nhạc.

Cai kho cua Thieu Bao Tram anh 2

Thiều Bảo Trâm tránh nhắc đến đời tư trên game show lẫn truyền thông.

Lựa chọn của Thiều Bảo Trâm

“Cả showbiz đều biết” là câu nói khá phổ biến, chỉ những chuyện đã không còn là bí mật trong giới giải trí. Mối quan hệ giữa Thiều Bảo Trâm và Sơn Tùng M-TP thuộc trường hợp như vậy. Trước khi Trấn Thành – Trường Giang trêu đùa trên sóng truyền hình, giới nghệ sĩ, truyền thông, người hâm mộ đều biết hai ca sĩ sinh năm 1994 là một cặp, thậm chí đã yêu nhau từ năm 19 tuổi.

Sơn Tùng M-TP và Thiều Bảo Trâm đều chưa một lần lên tiếng phủ nhận nhưng cả hai cũng không xác nhận. Có lý do để Thiều Bảo Trâm luôn từ chối chia sẻ và công khai tình yêu dù bạn trai của cô là sự hội tụ của định nghĩa về một ngôi sao âm nhạc, thậm chí có thể là "bệ đỡ" cho cô về hình ảnh.

Nữ ca sĩ sinh năm 1994 từng chia sẻ rằng cô muốn được báo giới và khán giả nhìn nhận ở góc độ độc lập của một chân dung âm nhạc.

Thiều Bảo Trâm cũng hiểu rằng cô chưa phải là một cá tính âm nhạc rõ nét, thậm chí có thời gian không ngắn loay hoay, bế tắc trong nghề, không tìm được hướng đi.

Đến nay, Thiều Bảo Trâm đã có khoảng 8, 9 năm theo đuổi nghề ca hát. Cô từng là thành viên nhóm Bee.T cùng chị gái Thiều Bảo Trang. Nhóm nhạc này được nhạc sĩ Phương Uyên đỡ đầu nhưng đã không thành công như mong đợi.

Cả hai sau đó quyết định tách ra hoạt động solo và theo đuổi con đường riêng. Năm 2017, Thiều Bảo Trâm tham gia The Remix. Cô bắt đầu được biết đến nhiều hơn ở góc độ cá nhân mà không có chị gái đồng hành.

Thiều Bảo Trâm đẹp, có thế mạnh về vũ đạo và có thể coi là một gương mặt hoạt động khá sôi nổi trên thị trường. Thiều Bảo Trâm không giấu những nỗ lực vươn lên. Cô thuộc tuýp ca sĩ chịu đầu tư làm sản phẩm mới, hợp tác đa dạng nhạc sĩ, cũng đã đi qua cả những sexy, nóng bỏng, những bộ tóc nhiều màu, những vũ điệu bắt mắt, những thể loại âm nhạc khác nhau.

Cai kho cua Thieu Bao Tram anh 3

Thiều Bảo Trâm có nhiều nỗ lực trong âm nhạc, thay đổi màu sắc, chất liệu, thể loại qua ca khúc.

Song, một thời gian dài, Thiều Bảo Trâm vẫn chưa đáp ứng được kỳ vọng của khán giả. Cô chưa có một bản hit đúng nghĩa. Trong những lý giải, số đông cho rằng nghe Thiều Bảo Trâm hát không dễ thấy cá tính riêng biệt của cô, hoặc là nhang nhác một ca sĩ Hàn Quốc, hoặc là chưa đủ ấn tượng để đạt thành tích nổi bật trên thị trường.

Trên thị trường, Thiều Bảo Trâm từng gây tiếc nuối vì đúng ra với chất giọng tốt và ngoại hình xinh đẹp, cô xứng đáng có một vị trí tốt hơn.

Nhưng điểm đáng được ghi nhận ở Thiều Bảo Trâm là ngay cả khi đứng giữa những loay hoay, cô vẫn đi lên bằng đôi chân của mình. Giới truyền thông vẫn ghi nhận Thiều Bảo Trâm với hình ảnh đẹp, không scandal.

Giữa showbiz với không ít chiêu trò PR, lùm xùm đời tư, việc một giọng ca giữ kín chuyện tình của mình bị nhiều người cho là thiệt thòi nhưng cũng là lựa chọn đáng được trân trọng. Là một trong những lý do giúp Thiều Bảo Trâm không xuất sắc về âm nhạc nhưng luôn nhận được những cảm tình và vẫn có nhiều triển vọng phát triển với nghề.

Sự nghiệp Thiều Bảo Trâm đang tốt hơn?

Dù chưa có được chỗ đứng nổi bật trong giới âm nhạc, thời gian gần đây, Thiều Bảo Trâm có những chuyển động đáng được lưu tâm về nghề nghiệp. Cô tìm được màu sắc âm nhạc phù hợp hơn, cá tính cũng đang rõ nét hơn sau thời gian loay hoay.

Thực ra, bước chuyển nhỏ trong sự nghiệp của Thiều Bảo Trâm có thể được tính từ Triệu lý dora mắt vào năm 2019. Sản phẩm này đánh dấu việc Thiều Bảo Trâm từ bỏ ballad để theo đuổi thể loại âm nhạc mà nữ ca sĩ yêu thích. Trước đó, cô có bản ballad Thương anhnhưng không thành công.

Triệu lý dolà một sáng tác của Nguyễn Bảo Trọng. Ngoài hát, Thiều Bảo Trâm có đóng một vai trò nhỏ, đó là viết lời cho phần rap. Ca khúc mang đậm phong cách R&B, pha với dance và hip-hop.

Nhưng hơi tiếc sau Triệu lý do,Thiều Bảo Trâm tiếp tục có giai đoạn chững lại trong nghề trước khi gây ấn tượng với Một mình có buồn không.

Cai kho cua Thieu Bao Tram anh 4

Một mình có buồn khôngcho thấy một Thiều Bảo Trâm thuyết phục hơn về âm nhạc.

Một mình có buồn khôngra mắt vào cuối tháng 10/2020. Đây là ca khúc mà những hạn chế từng tồn tại của Thiều Bảo Trâm về giọng hát đã phần nào được khắc phục.

Không còn chất nhạc dance sôi động, ca khúc của LyLy là một bản R&B, vẫn đáp ứng được sự tươi trẻ nhưng cũng có đất để Thiều Bảo Trâm thể hiện những tinh tế trong xử lý giọng hát, điều khó gặp ở những sản phẩm trước đó.

Trong một bản pop R&B khá nhẹ nhàng với một cấu trúc tuần tự của các verse (đoạn) xen kẽ cùng chorus (điệp khúc) và một đoạn rap, Thiều Bảo Trâm thể hiện những cảm xúc tình và trưởng thành hơn thường thấy. Nữ ca sĩ đã nhập vai để kể về nỗi lòng của một cô gái cô đơn sau những thương tổn trong quá khứ.

Ca khúc đúng phong cách nhạc của Lyly, buồn mà không bị lụy, dễ thương những vẫn có những chiêm nghiệm. Bản phối của producer Rhymastic cũng khá hiện đại, khiến ca khúc vốn có lyrics buồn nhưng nền nhạc lại mang đến những tươi sáng. Ca khúc cũng đạt được thành tích xem/nghe tốt so với Thiều Bảo Trâm.

Dù chưa thể thành một bản hit "làm mưa làm gió",Một mình có buồn không vẫn có thể được coi là một bước chuyển khác trong sự nghiệp của Thiều Bảo Trâm. Khi không sexy, thời thượng, xinh đẹp, khi chỉ giới thiệu âm nhạc với phần hình ảnh đơn giản, dễ chịu không quá đầu tư, Thiều Bảo Trâm vẫn chiếm được cảm tình.

(Theo Zing)

Thiều Bảo Trâm là ai?

Thiều Bảo Trâm là ai?

Thiều Bảo Trâm sở hữu ngoại hình xinh đẹp, gợi cảm. Nữ ca sĩ từng tâm sự đôi chân dài thon gọn chính là điểm cô tự tin nhất trên cơ thể.

">

Cái khó của Thiều Bảo Trâm

Nhận định, soi kèo Karpaty Lviv vs LNZ Cherkasy, 22h59 ngày 28/2: Xốc lại tinh thần

Những pha sảy chân 'nhạy cảm' trên sàn catwalk

Thợ mỏ TQ

友情链接