Tôi ở độ tuổi đôi mươi Hàng tháng tôi vào đơn vị thăm anh hoặc anh đến nhà chơi với tôi. Chúng tôi đã đi qua bốn mùa mưa nắng, có hương hoa sữa nồng nàn, bằng lăng tím ngắt, cúc họa mi trắng xóa một góc đường… Tôi còn nhớ có lần anh đã lội xuống ao làng hái hoa sen tặng tôi, nhưng tôi ngúng nguẩy giận dỗi bỏ đi.
Có điều, tình yêu mơ mộng, lãng mạn ấy kéo dài được 2 năm thì kết thúc. Tôi ra trường, anh ra quân, cả hai phải đối mặt với thực tế cuộc sống. Anh mặc cảm vì hoàn cảnh khó lòng lo cho tôi một cuộc sống chu toàn, đầy đủ. Tôi cũng có chút lo lắng, bất an, hoài nghi về những năm tháng phía trước. Vậy là chia tay nhau. Mỗi người đi một con đường riêng.
Thời gian như nước qua cầu. Tôi đi làm, đi học tiếp, rồi lấy chồng sinh con. Sau đó những biến cố cuộc đời liên tiếp ập đến với tôi, khiến tôi gần như quên đi mối tình đầu một thuở.
Mọi kỉ niệm có chăng đều chỉ là quá khứ xa xăm không liên quan gì tới hiện tại. Nhưng anh thì khác, 20 năm qua, vẫn trân trọng giữ gìn tất cả những lá thư, bức ảnh của tôi, thậm chí cả vé xe buýt những lần anh đến thăm tôi, kể với vợ con về tôi như một kỉ niệm đẹp trong đời. Biết tôi bị bệnh, anh vô cùng xót xa.
Không đến thăm tôi được, thỉnh thoảng anh gửi tặng tôi một hộp thuốc bổ hay một liệu trình chăm sóc sức khỏe. Tôi không nhớ cụ thể là gì, tác dụng thế nào, cũng không hỏi han kĩ về giá trị của nó bởi tôi biết bệnh của mình chẳng thuốc nào chữa được. Tôi chỉ uống vì không muốn phụ công người đã quan tâm.
Thực sự tôi rất biết ơn tình cảm tốt đẹp anh dành cho tôi.
Một mùa hè nữa đang đến. Tôi bỗng bâng khuâng nhớ về kỉ niệm cũ, về những mùa hè khi tôi đang ở độ tuổi trẻ trung, tươi sáng nhất của cuộc đời. Khi ấy, tôi có sức khỏe, có khát khao cùng nhiệt huyết của tuổi trẻ và có những ảo mộng về mối tình đầu.