Kết quả Giao hữu quốc tế | ||||||||
Ngày | Giờ | Đội | Tỉ số | Đội | Bảng | Kênh | ||
27/03 | 20:00 | Uzbekistan | 2:1 | Ghana | ||||
28/03 | 08:00 | Chile | 2:1 | Bolivia |
Kết quả Giao hữu quốc tế | ||||||||
Ngày | Giờ | Đội | Tỉ số | Đội | Bảng | Kênh | ||
27/03 | 20:00 | Uzbekistan | 2:1 | Ghana | ||||
28/03 | 08:00 | Chile | 2:1 | Bolivia |
"Anh Tường" là cách các em gọi thân mật Lưu Tú Tường - phó Hiệu trưởng của trường. Mồ côi cha từ năm 4 tuổi, Tú Tường từng nhặt ve chai, làm thuê đủ đường để kiên trì theo đuổi việc học.
Sau khi thành đạt, chàng trai không nhận mức lương 75.000 USD (khoảng 1,9 tỷ đồng) ở thủ đô và trở về quê hương, dùng chính câu chuyện đời mình để truyền cảm hứng mạnh mẽ cho học sinh, theo Nhân dân Nhật báo.
"Bạn phàn nàn bản thân không có giày nhưng người khác còn không có chân để đi giày"
Khi Lưu Tú Tường 4 tuổi, cha anh qua đời vì bạo bệnh, sức khỏe mẹ kém dần và không thể tự chăm sóc bản thân.
Trước đây, gia đình anh có 6 người, nhưng anh chị dần bỏ nhà đi. Đến khi Tú Tường 10 tuổi thì chỉ còn lại anh và mẹ nương tựa vào nhau. Để kiếm sống, cậu bé Lưu bắt đầu nhặt rác, làm những việc lặt vặt và theo người lớn lên núi hái thảo mộc. Dù cuộc sống khó khăn nhưng cậu không bao giờ bỏ học.
Khi Tú Tường không có tiền đóng học phí, một thầy giáo đã ứng tiền và nói: "Em cứ đến học đi". Câu nói này mãi in đậm trong lòng Tú Tường và là chất dẫn cho quyết định sau này của cậu.
Lưu Tú Tường thi đỗ vào trường trung học cơ sở với số điểm cao thứ 3 trong huyện. Cậu bé tiếp tục nhặt rác sau giờ học, làm việc vặt và kiếm được hơn 20 nhân dân tệ (khoảng gần 80 nghìn đồng) mỗi tuần.
Để kiếm tiền đóng học phí cấp 3, chàng trai làm việc tại một trạm thủy điện. Sau khi trả học phí, anh không còn nhiều tiền và phải thuê một chuồng lợn bỏ hoang gần trường để làm chỗ ở cho 2 mẹ con. "Tôi từng đặc biệt sợ Tết Nguyên đán vì tôi không thể mua quần áo cho mẹ hay nấu những món ngon cho bà", Lưu Tú Tường nhớ lại.
Trong suốt 3 năm trung học, Lưu Tú Tường chỉ ngủ 3-4 tiếng mỗi ngày, tận dụng mọi thời gian để vừa học vừa kiếm tiền. Tuy nhiên, một tuần trước kỳ thi tuyển sinh đại học, anh đổ bệnh và thiếu 6 điểm.
Khi tuyệt vọng, Lưu Tú Tường từng nghĩ đến việc rời bỏ cuộc sống. Anh mở cuốn nhật ký cũ và đọc lại một câu viết vào 19/5/2002: "Khi bạn phàn nàn mình không có giày để mang, bạn nhìn lại và nhận ra người khác còn không có chân để đi giày".
"Khi đọc câu này, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Ít nhất là còn mẹ ở đây, tôi có một mái nhà và một người để quan tâm".
Bỏ mức lương 1,9 tỷ đồng về quê cống hiến
Sau khi bán hết tài sản được chút tiền, Lưu Tú Tường đã đưa mẹ đến thành phố Hưng Nghĩa và làm việc tại một nhà tắm công cộng. Nhờ trò chuyện với khách hàng, Lưu nhận ra chỉ có học hành mới có thể thay đổi số phận nên đã nghỉ việc và ôn thi lại.
Sau một năm ôn luyện, Tú Tường trúng tuyển ngành Lịch sử học tại Đại học Lâm Nghi, tỉnh Sơn Đông. Do lịch học dày đặc, không thể chăm sóc người mẹ bị bệnh, Lưu thường đưa mẹ lên giảng đường. Từ đó, anh được báo chí quan tâm, đặt biệt danh "cậu con trai hiếu thảo".
Không muốn nhận sự thương hại, Lưu Tú Tường đã mua hết các tờ báo đăng câu chuyện của mình. Suốt thời gian học đại học, anh làm nhiều công việc bán thời gian để hỗ trợ mẹ.
Tốt nghiệp năm 2012, Lưu được mời làm nhân viên kinh doanh cho một công ty tại Bắc Kinh với mức lương 75.000 USD (khoảng 1,9 tỷ đồng)/năm nhưng anh từ chối, theo China Daily.
Anh quyết định về quê sau cuộc điện thoại từ người chị từng giúp đỡ mình. Cuộc gọi khiến anh nhận ra ước mơ quan trọng hơn tiền bạc và anh muốn tiếp thêm động lực cho những học sinh gặp khó khăn.
Lưu Tú Tường trở thành giáo viên lịch sử tại huyện nghèo Vọng Mô. Anh hỗ trợ nhiều học sinh. Anh lái xe máy khắp huyện để khuyến khích các em học tập, kể câu chuyện của mình qua loa âm thanh gắn trên xe. Trong 8 năm, anh đã làm hỏng 8 chiếc xe máy.
Từ năm 2012 đến nay, Lưu Tú Tường đã tài trợ cho hơn 1.900 học sinh, kết nối tài trợ 101 sinh viên trúng tuyển đại học vào năm 2020, với tổng số tiền hơn 2,9 triệu nhân dân tệ (khoảng hơn 10 tỷ đồng).
Tỷ lệ trúng tuyển đại học ở quê nhà cũng tăng mạnh từ 12,26% lên 63,44% trong 5 năm, nhờ sự thay đổi trong nhận thức của phụ huynh và học sinh. Thầy Lưu tin rằng sự thức tỉnh này chính là chìa khóa cho những thay đổi tích cực.
Tinh thần yêu thương, vị tha và cống hiến của thầy Lưu Tú Tường tiếp tục được cư dân mạng Trung Quốc tán dương và coi là tấm gương để học hỏi.
Nam sinh Việt lọt top thí sinh có điểm thi tiếng Anh cao nhất thế giớiNam sinh lớp 11 Trần Ngọc Bảo khiến nhiều người thán phục khi vừa lọt "Top in the World" môn tiếng Anh như ngôn ngữ thứ hai (ESL) với điểm số tuyệt đối trong kỳ thi IGCSE của Cambridge." alt=""/>Nam sinh ngủ ở chuồng lợn, bỏ mức lương 1,9 tỷ đồng về quê cống hiến giờ ra sao?Theo cảnh sát và nhóm cứu thương, nạn nhân mang quốc tịch Việt Nam, khoảng 35 tuổi và đang sống tại địa phương. Người này được đưa đến bệnh viện nhưng không qua khỏi.
Hiện trường vụ án mạng tại ga JR Asahikawa. Ảnh: NHK |
Ban quản lý ga Asahikawa cho biết, nghi phạm gây án trước cửa nhà vệ sinh ở tầng 1 nhà ga rồi bỏ trốn từ lối ra phía bắc. Dựa trên hình ảnh trích xuất từ camera an ninh, cảnh sát xác định nghi phạm là một người Việt khoảng 20 tuổi, cũng sống tại thành phố Asahikawa và có quen biết với nạn nhân.
Khoảng 8 giờ tối cùng ngày (giờ địa phương), nghi phạm đã bị bắt và đưa về trụ sở cảnh sát để điều tra.
>>> Đọc tin thời sự thế giới trên VietNamNet
Việt Anh
Bộ trưởng Tư pháp Nhật Bản Furukawa Yoshihisa, hôm nay (25/1), yêu cầu cơ quan quản lý nhập cư nước này điều tra vụ ngược đãi lao động nhằm vào một thực tập sinh Việt Nam.
" alt=""/>Một người Việt bị đâm tử vong tại nhà ga ở Nhật BảnTừ những việc vụn vặt như đun nước bằng ấm siêu tốc, bà đều yêu cầu không được dùng ngay khi ấm vừa tắt đèn, phải đợi thêm một lúc thì mới yên tâm. Rồi đến chuyện nấu ăn, mẹ chồng yêu cầu tôi kho cá, kho thịt tuyệt đối không được cho đường. Trong khi tôi biết chồng tôi ăn ở bất kỳ đâu cũng vô cùng dễ tính.
Những việc này tôi đều nghe mẹ hết, hoàn toàn không dám sai phạm. Tôi chấp nhận từ bỏ mọi thói quen không phù hợp với suy nghĩ của bà. Ví dụ, bỏ ý định đưa cả nhà đi ăn ngoài hàng vào dịp cuối tuần vì mẹ bảo ăn ở ngoài không hợp vệ sinh, từ bỏ các buổi tụ họp bạn bè vì bà không thích...
Những điều mẹ không muốn, tôi đều ghi nhớ làm theo để tránh làm bà phật ý. Nhưng đến khi tôi sinh bé Thỏ, nhiều việc mẹ can thiệp khiến tôi không hài lòng. Cả đêm tôi thức trông con quấy khóc, sáng muốn ngủ thêm một chút mẹ cũng nói không nên vì dậy muộn không tốt cho sức khỏe và mẹ chính là minh chứng.
Bố chồng tôi là bộ đội, thường xuyên không ở nhà, sau rồi ông lại mất sớm nên việc mẹ dậy sớm là chuyện bình thường. Chưa kể, thói quen sinh hoạt ấy giúp mẹ có sức khỏe và sự nhanh nhẹn, dẻo dai. Rồi ngay cả cách ăn, cách chơi của bé, bà cũng hướng theo ý bà. Mâu thuẫn đỉnh điểm xảy ra là ngày tôi xin phép đi chơi, đón bạn ở bên Pháp trở về.
Đúng hôm đó, bé Thỏ bị sốt co giật. Tôi có lỗi vì đã mải vui bạn bè quên không kiểm tra điện thoại. Đến lúc phát hiện ra cả chục cuộc nhỡ từ cô giáo, chồng và mẹ chồng, tôi mới cuống cuồng lao về. Bữa đó, tôi bị mẹ chồng mắng tối tăm mặt mũi, khiến tôi không nhịn được ấm ức mà nói hết bực tức trong lòng bấy lâu.
Tôi tuyên bố sẽ ra ở riêng vì tôi không muốn tiếp tục sống cuộc sống thiếu tự do này nữa, làm gì, nói gì cũng phải nhìn thái độ của mẹ. Chồng tôi là người hiểu chuyện nên anh ấy tỏ ra rất buồn lòng, hết an ủi tôi lại quay sang vỗ về mẹ để tìm cách giảng hòa. Nhưng tôi cương quyết đi tìm nhà mua, ý chí vô cùng kiên định, như thể nếu như không phải lúc này thì sẽ không bao giờ có cơ hội nào nữa.
Tuy nhiên, kế hoạch tìm nhà của tôi thay đổi đột ngột vì mẹ chồng bị chuẩn đoán u ác thực quản, di căn ổ bụng. Vợ chồng tôi dồn tiền chạy chữa cho bà, thu xếp công việc cơ quan để thay nhau ở bệnh viện chăm mẹ. Một ngày khi cơn đau bớt hành hạ, mẹ cầm tay tôi mắt ngân ngấn khóc.
Bà xin lỗi vì đã khiến tôi chịu nhiều ấm ức trong lòng nhưng bà khẳng định với tôi rằng, bà luôn coi tôi như con gái. Mọi điều bà làm đều xuất phát từ ý muốn tốt cho vợ chồng tôi chứ không có ý gì khác, càng không phải lấy tư cách mẹ chồng ra để xét nét, khó dễ tôi. Thâm tâm mẹ cũng biết mẹ là người khó tính nhưng cuộc đời mẹ chỉ mong mỏi cho con cháu an vui.
Nghe mẹ nói, tôi không cầm được nước mắt. Tôi cũng muốn xin lỗi bà nhưng cuối cùng lại chỉ dám thì thầm: "Mẹ mau khỏe lại, con hứa sẽ không dọn đi ở riêng nữa".
Những ngày ngồi bên giường bệnh chăm bà, tôi có nhiều thời gian để xâu chuỗi mọi việc xảy ra trong mối quan hệ giữa chúng tôi. Ngay từ ban đầu, chỉ dựa vào những câu chuyện nghe lỏm mang đầy tính tiêu cực về mẹ chồng - nàng dâu, trong lòng tôi đã có những ám ảnh và ấn tượng không tốt về mối quan hệ nhạy cảm này.
Do đó, mọi việc mẹ làm, tôi đều nhìn dưới góc độ tiêu cực. Giờ đây, khi mẹ ốm yếu nằm trên giường bệnh, tôi đang phải trải qua cảm giác người thân của mình sẽ rời xa bất cứ lúc nào. Nếu thời gian quay lại, tôi sẽ chọn cách tâm sự với mẹ sớm hơn, để chúng tôi có cơ hội bày tỏ suy nghĩ trong lòng và gỡ bỏ mọi buồn phiền, khúc mắc.
Tôi không cầm được nước mắt khi ngồi ngắm bà đang chơi với bé Thỏ. Hình ảnh mẹ lúc khỏe mạnh, thoăn thoắt tay chân làm lụng việc này, việc khác đỡ đần vợ chồng tôi cứ hiện mãi trong suy nghĩ của tôi. Đến giờ, tôi mới cảm nhận được sâu sắc tình yêu trong đó.
Tôi lặng lẽ lên ban thờ bố thắp hương, cầu mong bố giúp mẹ vượt qua bạo bệnh để ở bên chúng tôi thật lâu, cho tôi cơ hội yêu thương mẹ nhiều hơn.
Theo Dân Trí