您现在的位置是:NEWS > Ngoại Hạng Anh
Nhà văn có sách bán 20 triệu bản nhưng sống ẩn mình, khước từ các giải thưởng
NEWS2025-02-08 00:17:03【Ngoại Hạng Anh】3人已围观
简介Cuốn sách 20 triệu bản về một kẻ kỳ lạGần nửa đêm 16/1/1993,àvăncósáchbántriệubảnnhưngsốngẩnmìnhkhướdự báo thời tiết 3 ngày tớidự báo thời tiết 3 ngày tới、、
Cuốn sách 20 triệu bản về một kẻ kỳ lạ
Gần nửa đêm 16/1/1993,àvăncósáchbántriệubảnnhưngsốngẩnmìnhkhướctừcácgiảithưởdự báo thời tiết 3 ngày tới Kurt Cobain loạng choạng bước ra khỏi sân khấu ở São Paulo (Brazil) và ngã phịch xuống ghế, đầu ngửa ra sau, đồng tử co lại. Chiếc áo phông đẫm mồ hôi bám chặt vào thân hình gầy còm của người nghệ sĩ đang gặp bất ổn tâm lý. Anh và các thành viên trong ban nhạc Nirvana vừa biểu diễn trước 11.000 khán giả. Ở hậu trường, Cobain ngồi im lặng, xung quanh là dây cáp, hộp đàn guitar và một cuốn truyện. Bìa sách có hình một thiếu nữ khỏa thân, có lẽ đang ngủ, có lẽ đã chết, cánh tay buông thõng. Đó là cuốn Mùi hươngcủa Patrick Süskind.
![bia sach.jpg](https://static-images.vnncdn.net/vps_images_publish/000001/000003/2024/8/27/bia-sach-1357.jpg?width=0&s=65SkvDlS4Ff01odluVs_4A)
Xuất bản lần đầu năm 1985, Mùi hươngkể về cuộc đời của Jean-Baptiste Grenouille, kẻ bị đẻ rơi ra tại khu chợ hôi rình ở Paris (Pháp), trải qua một cuộc đời bị ghẻ lạnh, khinh thường. Grenouille thậm chí còn không tỏa mùi của con người nhưng hắn lại có một khứu giác phi thường giúp tạo ra những loại nước hoa kỳ diệu. Sau bao nhọc nhằn, nhẫn nhục, hắn đã sáng chế được các mùi hương chạm tới đủ cung bậc cảm xúc của những người xung quanh bằng tài năng thiên bẩm, thủ đoạn và cả tội ác.
Cobain đã giữ cuốn tiểu thuyết bên mình trong suốt chuyến lưu diễn. "Tôi đọc Mùi hươngkhoảng 10 lần và tôi không thể ngừng đọc. Tôi đọc đi đọc lại”, nghệ sĩ tài hoa tâm sự. Anh thậm chí đã sáng tác bài hát Scentless Apprentice(Gã học việc không mùi) gợi nhớ những lời thoại trong sách.
TheoLithub, Cobain tìm thấy sự đồng cảm với Grenouille bởi anh là một nghệ sĩ với cuộc đời nhiều rắc rối như nhân vật chính. Thêm vào đó, việc viết nhạc cũng như pha chế nước hoa sinh ra từ đủ kiểu thất bại mới đạt được thứ gì đó khiến chúng ta rung động.
Không chỉ Cobain, hàng triệu độc giả trên toàn cầu cũng say mê Mùi hương tới cuồng nhiệt. Nhưng ban đầu, cuốn tiểu thuyết nhận vô số lời từ chối trước khi được Diogenes xuất bản. Ngay lập tức, truyện nằm trong danh sách bán chạy nhất của tạp chí Đức Der Spiegelsuốt 9 năm. Sách được dịch sang 49 ngôn ngữ và phát hành hơn 20 triệu bản khắp thế giới. Mùi hươnglọt vào top 100 tiểu thuyết được yêu thích do BBCcông bố.
![nha van.jpg](https://static-images.vnncdn.net/vps_images_publish/000001/000003/2024/8/27/nha-van-1358.jpg?width=0&s=sjlsFcLRQ5aFvKMd2NzF-Q)
Tác giả ẩn mình, từ chối vô số giải thưởng
Patrick Süskind sinh ra tại Ambach, gần Munich (Đức), vào ngày 26/3/1949. Ông là con trai của nhà văn - nhà báo nổi tiếng Wilhelm Süskind. Anh trai của ông cũng là một nhà báo và người viết diễn văn chính trị nổi tiếng.
Süskind bắt đầu học lịch sử trung cổ và hiện đại tại các trường ở Munich cùng Aix-en-Provence (Pháp) nhưng đã bỏ ngang vào năm 1974. Theo DW, ông chuyển đến Paris và tập trung vào việc viết lách. Ông được công nhận rộng rãi nhờ tác phẩm The Double Bassin năm 1981.
Cuốn sách nổi tiếng nhất của ông - Mùi hươngphát hành 4 năm sau đó.
Ngoài sáng tác truyện, Süskind cũng viết một số kịch bản phim truyền hình, truyện ngắn và tiểu luận. Ông được trao không ít giải thưởng văn học danh giá nhưng đã từ chối nhiều lần.
Süskind sống ẩn dật giữa Munich (Đức) và Pháp. Theo báo Süddeutsche Zeitung, ông đã trả lời tổng cộng 4 cuộc phỏng vấn, hầu hết từ những năm 1980. Sau nhiều thập kỷ chờ đợi để có sự đồng ý từ tác giả, Mùi hươngcuối cùng được đạo diễn Tom Twyker dựng thành phim vào năm 2006. Süskind đã không tham dự buổi ra mắt.
Ngày nay khi mọi chuyện dễ dàng bị phơi bày trên mạng, bạn cũng chỉ có thể tìm được vài dòng ngắn ngủi về đời tư của Süskind: Kết hôn với Tanja Graf - một người làm trong ngành xuất bản và có cậu con trai bộc lộ năng khiếu âm nhạc.
Tới nay, nhiều điều về Süskind vẫn còn là một bí ẩn. Nhưng điều chắc chắn là tác giả đã để lại tác phẩm văn học được đánh giá cao trên toàn cầu. Mặc dù tách biệt khỏi thế giới, Süskind vẫn biến đổi thế giới - thu hút nhiều người tới với văn học Đức đương đại và cho thấy ngôn ngữ có thể vượt qua trang giấy để đánh thức các giác quan như thế nào.
![Tiết lộ người con riêng giấu kín nhiều năm của tác giả 'Trăm năm cô đơn'](https://static-images.vnncdn.net/vps_images_publish/000001/000003/2024/8/9/tiet-lo-nguoi-con-rieng-giau-kin-nhieu-nam-cua-tac-gia-tram-nam-co-don-362.jpeg?width=260&s=cItYggmSHvPO0pk-LSNooQ)
Tiết lộ người con riêng giấu kín nhiều năm của tác giả 'Trăm năm cô đơn'
Sau nhiều năm thu thập dữ liệu, nhà báo người Colombia đã công bố thông tin về con gái riêng của Gabriel Garcia Marquez - nhà văn nổi tiếng với cuốn 'Trăm năm cô đơn'.很赞哦!(74127)
相关文章
- Nhận định, soi kèo Llaneros vs Union Magdalena, 8h30 ngày 4/2: Cơ hội phục thù
- Thất vọng game thủ Liên Minh Huyền Thoại Việt khi ra 'biển lớn'
- Liên Minh Huyền Thoại 4.7: Malphite, Jarvan IV, Miss Fortune hóa khủng
- [Dota 2] Chi tiết bản cập nhật mới nhất
- Nhận định, soi kèo Al Ain vs Al Rayyan, 21h00 ngày 3/2: Thất vọng cửa trên
- RPG trên mobile trước trào lưu MOBA
- Chụp ảnh bằng smartphone với phụ kiện của... DSLR
- Đã có thể chơi Plants Vs. Zombies miễn phí
- Nhận định, soi kèo Angers vs Le Havre, 23h15 ngày 2/2: Dìm khách xuống đáy
- Truyện Thâm Sơn Có Quỷ
热门文章
站长推荐
Nhận định, soi kèo Atletico Bucaramanga vs America Cali, 08h30 ngày 3/2: Tin vào chủ nhà
Còn chưa nói, bộ dạng tiểu tử kia cũng thật đẹp, ở chung một chỗ với tiểu cô nương Lục gia không phân cao thấp, hiếm thấy một chàng trai nào lại đẹp trai như vậy.
Nhưng mà không phải là người trong thôn, người trong thôn bọn họ đều quen biết, tiểu tử này nhìn lạ mắt, cũng chưa từng thấy qua.
Chỉ thấy thân ảnh thon dài cao ngất đứng lên, chậm rãi đi về phía đồng bạn đang chờ ở một bên.
Cả người ướt đẫm, áo khoác trên người hắn đã khoác lên người cô gái vừa mới vớt ra khỏi sông, giờ phút này nửa người trên chỉ có một chiếc áo sơ mi màu trắng mỏng manh, bị nước dính vào trên người mơ hồ trong suốt, khối cơ bụng như ẩn như hiện kia rõ ràng, càng có thể mơ hồ nhìn thấy tuyến nhân ngư lập thể kia.
Ực..
Không biết chị dâu nào không nhịn được nuốt nước miếng một tiếng, trong nháy mắt bầu không khí trở nên an tĩnh.
Một đám phụ nữ mặc kệ thành gia hay chưa lập gia đình, tầm mắt đều lặng lẽ nhìn về phía thắt lưng cường tráng của nam nhân kia.
Thắt lưng này, vừa nhìn đã biết có khí lực, quả là một vòng eo chất lượng ^^!
Người đàn ông bị mọi người nhìn chằm chằm, nhận thấy những tầm mắt kia khẽ mím môi mỏng.
Đi qua vài bước, người bạn đi cùng đã cởi áo khoác của mình đưa về phía hắn: "Đồng chí Phó, mau mặc vào, đừng để bị lạnh."
"Không cần, tìm một chỗ tôi thay quần áo là được." Giọng đàn ông trầm thấp, không đợi đồng bạn mở miệng nói gì đó, đã sải bước rời đi.
Tiểu cô nương đã tỉnh lại, cũng không có chuyện gì liên quan tới hắn.
* * *
Mông lung mở mắt ra, chỉ thấy một bóng lưng cao ngất, còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, trong đầu bỗng dưng có rất nhiều ký ức.
Giống như là bị người cứng rắn nhét vào, đầu óc ong ong. Đau đầu!
Rõ ràng cô lái xe từ trong viện về nhà, sao vừa mở mắt thế giới ra liền thay đổi?
Còn chưa kịp sửa sang lại ký ức trong đầu, bên tai ong ong vang lên tiếng nghị luận.
"Nha đầu Lục gia này sao lại nghĩ không ra a, cái gì cũng không quan trọng bằng mạng sống!"
"Đúng vậy, trong nhà có chuyện gì không nghĩ ra thì cứ lấy chồng đi, tuổi này vừa vặn." Nói lời này chính là Tam Lại Tử là người trong thôn, bình thường trộm gian đùa giỡn đại cô nương tiểu tức phụ trong thôn, cũng không phải người tốt lành gì!
"Tam Lại Tử cậu đang nói gì vậy?"
"Tôi vừa nghe thấy Lục Kiều nhảy xuống sông liền chạy nhanh đến." Cái gì, cậu còn muốn giở trò vớt người?
"Đúng là vừa rồi nghe được Lục Kiều nhảy sông liền chạy nhanh đến. Sao? Lại còn muốn chơi trò nhặt người à?"
Còn tưởng rằng như thời đại trước kia, ôm một chút hủy hoại thanh danh cô nương người ta là có thể không công nhặt được vợ?
Cũng không soi nước tiểu xem cái đức hạnh của mình là gì!
Lục Kiều chính là tình nhân trong mộng của đám tiểu tử trong thôn, người muốn văn hóa có văn hóa, bộ dáng còn xinh đẹp.
Chậc chậc, Tam Lại Tử, làm như vậy.. Chỉ sợ mày đang suy nghĩ lung tung thôi!
Nghe những người khác nói như vậy Tam Lại Tử liền không vui, đừng tưởng vừa rồi hắn không phát hiện. Hắn chạy nhanh không sai, ngược lại bọn họ ai nấy cũng không ai chạy chậm một bước, đều là người cùng một thôn, ai không biết ai chứ?
"Hừ! Tụi mày thì chạy chậm sao? Xuân Sinh, tao vừa thấy mày còn chạy rơi cả giày. Này, này, còn có mày nữa Dương Thụ, vừa rồi chạy ra bờ sông thật nhanh, ai không biết còn tưởng rằng người rơi xuống sông là vợ mày đó? Chúng ta một đám đều người tám lạng kẻ nửa cân, còn bày đặt chê cười ai đây?"
Nghe được lời này của Tam Lại Tử, mấy tiểu tử được điểm danh nhao nhao đỏ mặt, len lén nhìn Lục Kiều vừa tỉnh lại, chỉ liếc mắt một cái liền đỏ mặt dời đi.
Lục Kiều thật đẹp, đôi mắt to như thu thủy, lông mày cong cong, bây giờ trông cô rất yếu ớt, không thể tự chăm sóc bản thân.
Lục Kiều không có thời gian để ý tới những tầm mắt kia, trong đầu rối loạn một mớ hỗn độn, ký ức dư thừa khiến Lục Kiều cảm thấy khó chịu.
Cô, xuyên qua!
Từ ký ức lưu lại, không hiểu sao cô xuyên đến thân thể này, cũng tên là Lục Kiều, nhưng cô đã không còn là bác sĩ Lục mà mọi người tôn trọng kia, mà biến thành một cô gái trong thôn Lý gia tên Lục Kiều.
Ôi không, mười mấy năm cực khổ đọc sách của cô, mắt thấy sắp đi lên đỉnh cao của cuộc đời.
Giờ thì tốt rồi.. Một lèo trở lại trước khi giải phóng!
"Kiều Kiều, em đỡ hơn chưa? Nhanh về nhà thay quần áo, mùa đông này mà còn ngâm mình trong nước sông, em lại phải chịu tội." Một chị dâu bên cạnh nhìn Lục Kiều đáng thương, ánh mắt đều là thần sắc đồng tình không kiềm chế được.
">Truyện Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học
Huawei đã tái thiết kế Ascend P7 từ trong ra ngoài, cải thiện đáng kể hiệu năng cả phần cứng và phần mềm của chiếc smartphone này để tạo ra những trải nghiệm mới cho người dùng. Để không ngừng theo đuổi sự xuất sắc với đẳng cấp vượt trội cho người dùng sành điệu trên toàn cầu, Huawei đã kết hợp một cách hoàn hảo thiết kế ảnh hưởng từ Phương Tây với sự chú ý đến từng chi tiết từ Phương Đông.
“Cam kết nghiêm túc của Huawei để phát triển những sản phẩm smartphone chất lượng hàng đầu trong 3 năm qua đã được đền đáp. Chúng tôi hiện đang đứng thứ 3 trên toàn cầu về doanh số bán smartphone, và mức độ nhận diện thương hiệu của chúng tôi đã gia tăng một cách vững chắc trong những khu vực trọng điểm như Trung Quốc và Tây Âu”, ông Richard Yu, Tổng giám đốc điều hành Nhóm Kinh doanh Consumer của Huawei phát biểu. “Ngày hôm nay, việc ra mắt Huawei Ascend P7 một lần nữa lại thách thức các tiêu chuẩn hiện tại của ngành công nghiệp với việc định nghĩa lại thiết kế smartphone, trải nghiệm chụp ảnh và kết nối, để mang đến cho mọi người trải nghiệm di động chưa từng có”.
“Orange rất vui mừng khi chứng kiến các sản phẩm và thương hiệu của Huawei ngày càng phát triển kể từ khi chúng tôi xác định Huawei là một đối thủ cạnh tranh toàn cầu cách đây vài năm. Việc ra mắt chiếc Ascend P7 hàng đầu ngày hôm nay là một minh chứng cho một chiến lược và sự đầu tư đang hái quả ngọt", ông Yves Maître, Phó Chủ tịch điều hành, Đối tác và đối tượng kết nối, của Orange nói. "Là một đối tác lâu dài, Orange rất vui khi mang đến cho các khách hàng của mình những kết quả của mối quan hệ thành công này”.
Định nghĩa lại sự tinh xảo
Huawei Ascend P7 mang đến một đẳng cấp mới với sức mạnh được tăng cường và độ bền cho việc sử dụng hàng ngày với các lớp vỏ kính Corning® Gorilla® Glass 3 phía trước và mặt sau.
"Huawei Ascend P7 được lấy cảm hứng từ những đường cong tự nhiên của một giọt nước truyền vào trong chiếc điện thoại với một cảm giác của sự tinh khiết tự nhiên, và đồng thời mang đến cho người dùng cảm giác cầm thoải mái hơn," ông Joon Suh Kim, Phó Chủ tịch Thiết bị Di động, Trung tâm Thiết kế Trải nghiệm Người dùng của Huawei Consumer BG cho biết. "Chúng tôi đã mất nhiều tháng chắt lọc thiết kế để đạt được sự cân bằng tuyệt vời giữa hình thức và chức năng của sản phẩm".
Mang đến hình ảnh nét căng khi xem đa phương tiện, Ascend P7 được trang bị một màn hình cảm ứng FHD 5-inch có độ phân giải 1920 x 1080, 445ppi và tỷ lệ hiện thị 16:9. Phù hợp với mọi phong cách, Ascend P7 có sẵn một loạt các lớp vỏ màu sắc thời trang bao gồm đen, trắng và hồng phấn.
Định nghĩa lại trải nghiệm chụp ảnh
Huawei Ascend P7 mang đến cho người sử dụng một đẳng cấp chụp ảnh mới với các chế độ chụp trong trường hợp thiếu sáng nhờ sử dụng cảm biến BSI thế hệ thứ 4 của Sony, Bộ Xử lý Tín hiệu Hình ảnh ISP, phần mềm IMAGESmart 2.0 và độ mở f/2.0 với camera sau độ phân giải 13MP để tạo ra những tấm hình rực rỡ và rõ nét.
">Huawei Ascend P7: Một đẳng cấp mới
"Á á, yêu quái?!" Nguyên Diệu hốt hoảng, vội chui vào trong đống cỏ xanh, nức nở lên tiếng: "Yêu quái đại nhân, xin đừng ăn tiểu nhân! Tiểu nhân gầy lắm, ăn không ngon..."
Ông lão đánh xe không vui: "Giữa ban ngày ban mặt, làm gì có yêu quái?! Lão hủ đến Trường An để bán cỏ, hậu sinh ngươi nửa đường đi nhờ xe của lão, còn chưa nói cảm ơn một tiếng, vừa lên xe thì ngủ vùi, lúc dậy lại ồn ào nói có yêu quái này nọ! Đến cổng thành rồi, xuống đi!"
Nghe thế, Nguyên Diệu từ trong cỏ đứng dậy, xe ngựa vừa dừng ở trên đường phố nhộn nhịp, cách đó không xa hơn hai trăm mét, Cổng Khải Hạ hùng vĩ hiện lên trước mắt. Đây là cửa nam phía bên phải thành Trường An, ngày xưa là trấn của vua Vũ Hậu Quang ở thời Thịnh Đường. Phía Đông là Lạc Dương, phía Tây là Trường An, cả hai đều là những tòa thành hùng cường, thịnh thế, hào nhoáng nhất nước. Nhất là Trường An, nó từng được ví như đô thị lớn nhất phương Đông thời ấy, tương đương với La Mã của Đại Tần ở phương Tây, như hai viên ngọc châu lấp lánh của hai thế giới.
Các quý tộc của Đại Tần, Ba Tư, Lâu Lan, Thiên Trúc, Oa Quốc, Cao Lệ, những thương nhân, tăng lữ từ mọi miền đất nước đã gian khổ vạn dặm, hội tụ về Trường An, có người chiêm ngưỡng vẻ đẹp kiệt xuất của Đại Đường, có người giao dịch những đồ báu quý hiếm, có người truyền bá tín ngưỡng và tôn giáo.
Nơi con người hội tụ, không thiếu những câu chuyện buồn vui, những mối tình đầy lãng mạn, những khao khát, dục vọng dâng trào, lòng sân si và tình yêu ma quái, những khao khát và lòng thèm khát quỷ mị. Trường An, là nơi nhiều ma quỷ, bách yêu tụ hội.
Nguyên Diệu nhảy xuống từ xe ngựa, vẫn không dám nhìn ông lão, thầm thở dài: "Đa tạ lão bá."
Ông lão nhếch môi, mỉm cười: "Thấy trên người ngươi toàn mùi chua, hẳn là sĩ tử đến kinh thành dự thi nhỉ?"
Nguyên Diệu cúi đầu: "Tiểu sinh đúng là tới Trường An để dự thi."
Ông lão hoài nghi: "Ngươi không mang đồ đạc, không có người hầu, lại vì nghèo khó nên phải đi nhờ xe lão hủ, có lẽ cũng chẳng có chi phí gì, khoa cử bắt đầu vào tháng giêng, chỉ còn ba tháng nữa, cả năm nay chẳng lẽ ngươi phải ngủ ngoài đường ư?"
Nguyên Diệu thì thầm: "Nhà nghèo, không có người hầu, khi ở Lạc Dương đã bị lừa hết. Nhưng tiểu sinh có họ hàng xa tại Trường An, lần này đến đây vừa để dự thi, vừa ở nhờ nhà người thân."
Ông lão nói: "Thế à, vậy hậu sinh nhớ bảo trọng. Thứ cho lão hủ nói thẳng, trán trên của ngươi hơi hẹp, vận mệnh mờ mịt, dễ dàng bị yêu quái lợi dụng! Nếu muốn hóa giải, trong vài ngày tới, cần phải cách xa nước!"
Nguyên Diệu nhìn ông lão, ngay lập tức cúi đầu nói: "Đa tạ lão bá chỉ bảo."
Ông lão khẽ vẫy tay: "Đi đi, hậu sinh."
Nguyên Diệu bày tỏ lòng biết ơn rồi quay người về phía cổng Khải Hạ. Dọc đường, quán trà đơn sơ, khách thương quán rôm rả cười đùa.
Ông lão lúc nãy nói vào bán cỏ, nhưng lại chẳng vào Trường An, quay đầu ngay tại chỗ, chở một xe cỏ xanh dọc theo con đường cũ trở về.
Nghe tiếng bánh xe từ phía sau xa dần, Nguyên Diệu mới quay đầu lại, nhìn thấy bóng lưng ông lão đánh xe. Ông lão mặc bộ áo ngắn màu xám, tóc bạc búi cao, thay vì hai tai thông thường, thì mọc đôi tai thỏ dài.
Ông lão bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Nguyên Diệu từ xa, nở nụ cười, môi hé ra để lộ hàng răng, là một gương mặt thỏ.
Nguyên Diệu sợ đến nỗi vội vàng xoay người, tiếp tục đi về phía cửa thành.
Xe ngựa chậm rãi đi trên dịch đạo*, khách nghỉ chân trong quán trà, người bước trên đường mặc kệ, chẳng nhận ra người cầm đống xe là một lão nhân với đầu thỏ.
* Dịch đạo, còn gọi là cổ dịch đạo, là những con đường lớn nơi đặt các trạm dịch trong thời cổ đại Trung Quốc. Đây là các tuyến đường giao thông chính trên đất liền thời cổ đại, đồng thời cũng là một trong những cơ sở quân sự quan trọng. Chúng chủ yếu được sử dụng để vận chuyển lương thảo, vật tư quân dụng và truyền đạt mệnh lệnh, tin tức quân sự.
Ông lão nói không sai, Nguyên Diệu thực sự vận mệnh bát tự gặp sát, số mệnh gắn liền với yêu duyên quỷ phận. Từ bé, hắn đã có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không nhìn thấy: nữ tử khóc lóc che mặt dưới cây, khách trong quán trà mặt thú đuôi lông, yêu quái ở đầu ngõ...
Nguyên Diệu nhút nhát, nhưng lại luôn gặp phải yêu ma. Sáng nay hắn đi trên đường núi, chẳng may gặp thỏ yêu mang cỏ vào Trường An buôn bán. Lúc đó mặt trời vừa lặn, hắn quyết tâm đi nhờ xe thỏ. Dọc đường đi, hắn cảnh giác đề phòng, không dám nhìn thỏ, không dám nói nhiều, cuối cùng đã đến được Trường An.
Gần hoàng hôn, ngày đêm mơ hồ phân chia biên giới, một thế giới khác từ từ trở nên rõ ràng.
Nguyên Diệu bước vào cổng Khải Hạ, trong lòng suy nghĩ vì sao thỏ yêu vất vả chở cỏ đến rồi mà lại không vào thành. Bỗng nghe thấy tiếng ai mới đó ngủ dậy, thì thầm: "Úc Lũy, hai trăm năm qua, con thỏ xám hàng ngày mang cỏ đến, khi hoàng hôn lại vòng qua cửa thành, quay trở về trên con đường cũ. Hắn không chán chứ ta nhìn thôi cũng thấy mệt."
Một giọng nói khác vang lên: "Thần Đồ, ta cũng thấy thế? Nhưng mà, ai lại không biết trời cao đất rộng, muốn trộm bảo vật Phiêu Miểu Các thế? Nữ nhân kia thật đáng sợ, mãi mãi không được bước vào Trường An là phạt nhẹ rồi đó. Con thỏ này không dám vào thành, nhưng lại không từ bỏ, đành phải ngày ngày ra vào trước cửa thành... Hai, yêu và con người thực ra đều có sự si chấp như nhau cả!"
Thần Đồ (*) lên tiếng: "Nữ nhân kia? Phiêu Miểu Các, Bạch..."
Úc Lũy (*) nhắc nhở: "Im lặng, tên nàng ta là cấm kỵ."
* Chú thích: (1) Thần Đồ Úc Lũy: Trong Sơn Hải Kinh, hai vị thần có thể trừ ác, đời sau gọi là môn thần, vóc dáng xấu xí và hung ác.
Nguyên Diệu nhìn lên, phát hiện hai bức tượng quỷ hung ác nằm úp sấp trên hai cánh cửa thành, một bên trái một bên phải. Quỷ Thần Đồ kia có đôi mắt đỏ như chuông đồng, lưỡi dài như rắn độc.
Má ơi! Nguyên Diệu kinh hãi đến mức tái mặt, ngã xuống đất.
Bên ngoài cửa thành, binh lính phòng vệ không biết đã xảy ra chuyện gì, bèn chạy đến hỏi: "Vị thư sinh này ngồi dưới đất làm chi thế?!"
Nguyên Diệu chỉ vào cửa thành, run rẩy nói: "Trên cửa thành có, có lệ quỷ!"
Hai tên lính ngẩng đầu, tường đá thành vàng ố, cửa thành sơn son dày, đinh đồng màu sắc âm u, có thấy lệ quỷ gì đâu?! Họ lập tức quát mắng Nguyên Diệu: "Nơi Kinh đô trọng địa, thư sinh đừng có ăn nói bừa bãi! Cẩn trọng lời nói, đừng có nhiễu loạn lòng dân!"
Nguyên Diệu ngẩng đầu lại, Thần Đồ Úc Lũy vẫn ghé vào cửa thành, thè lưỡi rắn ra, cười tà mị.
Nguyên Diệu hoảng sợ, đứng dậy chạy lẹ vào thành, không dám quay đầu lại.
"Tên điên!" Hai binh lính mắng một tiếng, quay về nơi phòng thủ.
Thần Đồ ghé vào cửa thành bất mãn nói: "Thư sinh này thật thiếu lễ nghĩa, dám coi chúng ta là lệ quỷ. Chúng ta là thần trấn thủ quỷ môn, mặc dù vị trí hơi thấp, tướng mạo hơi xấu."
Úc Lũy mấp máy cánh mũi, cười nói: "Thư sinh này rất thú vị, trong linh hồn hắn, có mùi nước."
Nguyên Diệu từ cổng Khải Hạ tiến vào Trường An, đi qua Phường An Đức, Phường An Nghĩa, đến đường cái cổng Chu Tước rộng lớn. Đường được lát đá xanh phẳng, cực kỳ rộng, có thể đi song song tám người. Hai bên đường nhà cửa san sát nối tiếp nhau, người dân sống trong phồn hoa cường thịnh.
Lúc Nguyên Diệu đi tới cổng Chu Tước thì trời đã tối, xe người qua lại cũng dần dần ít đi. Sắp đến giờ giới nghiêm. Luật lệ Đại Đường sau giới nghiêm, dân chúng không thể đi trên đường. Người vi phạm giới nghiêm sẽ bị trừng phạt theo pháp luật, nhẹ có thể bị đánh ba mươi roi, nặng thì bay đầu.
Nguyên Diệu suy nghĩ, hôm nay chỉ có thể tìm một nơi để nghỉ chân, ngày mai sẽ đi tìm người thân. Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy ở phường Bảo Ninh có một quán trọ tên là "Cát Tường", trước cửa treo đèn lồng đỏ tỏa ra ánh sáng màu cam, rất ấm áp.
Nguyên Diệu sờ vào ngọc bội song ngư đeo bên hông, rồi bước vào nhà trọ Cát Tường. Sau khi bị lừa hết hành lý và tiền bạc, hắn chỉ còn lại miếng ngọc bội song ngư này để cầm cố lấy vài quan tiền.
Nguyên Diệu bước vào nhà trọ và thuê một phòng. Có người đưa cơm tối vào phòng, Nguyên Diệu bèn kéo lại hỏi: "Xin hỏi, ngươi có biết phủ đệ của Vi đại nhân - Lễ bộ Thượng thư đương triều ở đâu không?"
Tiểu nhị quán trọ liếc nhìn Nguyên Diệu một cái, thấy hắn có dáng người cao ráo, mặc một chiếc áo dài Nho sinh đã hơi cũ, khí chất ôn hòa, nhã nhặn. Khuôn mặt rất bình thường, nhưng lại có đôi mắt đen sáng ngời, trong trẻo không vương chút bụi trần, tựa như bầu trời xanh.
Tiểu nhị đặt đồ ăn lên bàn, hỏi: "Khách quan là hỏi húy Đức Huyền Vi đại nhân chăng?"
">Truyện Phiêu Miểu 1
Nhận định, soi kèo U23 Benfica vs U23 Torrense, 21h00 ngày 4/2: Đại bàng gẫy cánh
Yuu Lê tràn đầy sức sống trong bộ cosplay quảng bá game
Đây không phải lần đầu hãng điện tử Hàn Quốc bị chỉ trích về vấn đề này. Vài năm trở lại đây, nhiều nhà báo công nghệ và chuyên gia đánh giá thiết bị tỏ ra nghi hoặc trước lựa chọn thiết kế của Samsung. Dù vậy, với việc ông Chang ra đi, dường như công ty đang muốn lật ngược tình thế.
Đó là câu chuyện của thì tương lai. Chuyện mà chúng ta thắc mắc là vì sao Samsung vẫn kiên quyết giữ thiết kế vỏ nhựa bất chấp mọi lời chê bai.
Tháng 4/2014, tác giả Steve Kovac của tạp chí Business Insider có cuộc nói chuyện với ông Chang tại thủ phủ Samsung ở Hàn Quốc và có được vài câu trả lời. Theo ông Chang, phần lớn lựa chọn thiết kế của công ty đến từ việc lắng nghe khách hàng. Ví dụ, Samsung không sản xuất điện thoại nguyên khối vì người dùng thích thay được pin và lắp thêm thẻ nhớ.
">Vì sao Samsung Galaxy S5 dùng vỏ nhựa?
Truyện Nghịch Cảnh Hôn Nhân