- 18 năm gắn bó với các học sinh khuyết tật, cô Trần Thị Diện, 52 tuổi – giáo viên Trường Tiểu học Bắc Mục, huyện Hàm Yên, tỉnh Tuyên Quang đã trải qua đủ những vui buồn, tủi cực của nghề.

{keywords}
Cô Trần Thị Diện tại Lễ tuyên dương các nhà giáo và cán bộ quản lý tiêu biểu trong giáo dục học sinh khuyết tật toàn quốc năm 2015

Cô Diện kể, lớp học chuyên biệt của cô được thành lập từ năm 1997 và là lớp học duy nhất dành cho trẻ khuyết tật của huyện Hàm Yên. Những ngày đầu khi được phân công phụ trách lớp học đặc biệt này, “tôi đã khóc cả một ngày trời vì sợ buồn, sợ vất vả”. Nhưng nhận được rất nhiều sự quan tâm của lãnh đạo Phòng Giáo dục và nhà trường, đến giờ phút này, sau 18 năm gắn bó cùng các em, “tôi càng thấy thương các cháu và chỉ lo vài năm nữa khi mình về hưu ai sẽ là người tiếp tục dạy dỗ các cháu như bây giờ”.

Nếu như một cấp tiểu học của học sinh bình thường là 5 năm thì học sinh của cô Diện mất 10 năm để hoàn thành cấp tiểu học. Không có điều kiện như học sinh khuyết tật ở thành thị, học sinh khuyết tật của cô bao gồm cả các em câm điếc, tự kỷ, thiểu năng ngồi chung cả một lớp và thường được đưa tới trường muộn hơn so với tuổi.

Cô Diện cho biết, một khóa cô dạy vừa mới ra trường gồm 10 em, sau khi học hết 5 năm tiểu học thì các em đều đã trên dưới 20 tuổi. Cô rất tự hào khi kể về các học trò cũ: “Tất cả các em đều đã có công ăn việc làm ổn định, tự nuôi sống được bản thân. Có em làm nghề may, có em là thợ xây, có em thì mở cửa hàng bán tạp hóa”.

Các em khi mới tới trường không biết làm gì cả, bố mẹ phải dắt tay, có em đến lớp chỉ thích nghịch, không tập trung. Những em câm điếc thì không hiểu ngôn ngữ ký hiệu mà cô diễn đạt vì các em chỉ quen ra hiệu theo cách của các em như ở nhà. Hầu hết gia đình các em đều khó khăn, có em là người dân tộc thiểu số. Cô Diện thường xuyên phải sửa xe, nấu cơm cho các em ăn, thậm chí ngày lễ tết cô còn mua quà động viên các em đến trường.

“Khi nhận quyết định dạy lớp này, chồng tôi cũng ái ngại lắm. Nói thật với cô, nhiều khi về nhà dùng ký hiệu với cả chồng” – cô Diện bật cười khi chia sẻ điều này.

“Đến ngày 20/11 thấy tủi thân lắm! Mình cũng là giáo viên, người ta cũng là giáo viên mà đến ngày lễ, nhà người ta nườm nượp học sinh ra vào, còn nhà mình thì vắng tanh” – cô Diện chia sẻ.

Nhưng rồi những buồn tủi của cô cũng được bù đắp bởi tình cảm của chính các em. “Tuy là học sinh khuyết tật nhưng các em rất tình cảm. Các cháu chỉ khuyết tật về thể xác, chứ tâm hồn thì không hề khuyết tật. Đến giờ, nhiều cháu đã ra trường rồi nhưng vẫn thường xuyên nhắn tin hỏi cô có nhà không để đến chơi thăm cô”.

Khó khăn, vất vả không kể đâu cho hết suốt 18 năm dạy dỗ trẻ khuyết tật, nhưng với cô Diện, điều khiến cô buồn nhất lại là cảm giác mặc cảm với đồng nghiệp. Bởi khi nhận phụ trách lớp học đặc biệt này, cô phải thích nghi với những kỹ năng mới, khác hoàn toàn với dạy học sinh bình thường, nên những kiến thức cũ có phần mai một và không phát triển được như các đồng nghiệp khác.

“Nhiều người còn nói ‘lớp này thì cần gì chất lượng’, nhưng lương tâm tôi không cho phép dạy các cháu cẩu thả”.

Cô Diện kể về một kỷ niệm mà cô còn nhớ mãi từ những năm đầu tiên thành lập lớp học chuyên biệt này. Đó là năm 1998 khi cô được các em mách có một học sinh nam mang chiếc dây thừng rất to đến lớp. Nam sinh này là một học sinh câm điếc. Khi hỏi chuyện “Thắng mang dây thừng đến lớp để làm gì?” thì em trả lời “em muốn treo cổ tự tử chết quách đi”. Cô Diện nghe vậy thì hoảng hốt, dò hỏi nguyên nhân mới biết em này có thích một bạn nữ cũng là học sinh khuyết tật trong lớp nhưng bạn nữ kia không thích mình, thậm chí còn trêu chọc lại khiến em bực tức.

Trước tình huống này, cô đã rất khéo léo nói chuyện với cả 2 em, dùng tình cảm để động viên và khuyên răn các em. Rất may là các em yêu quý và nghe lời cô, sau đó đã làm lành với nhau. “Bây giờ cả hai em đó đều đã có gia đình, có con. Riêng em nữ bây giờ là chủ một đại lý tạp hóa lớn. Vợ chồng các em đều là những người khuyết tật, nhưng rất may mắn là các con sinh ra đều bình thường” – cô Diện vui vẻ khoe về các học trò cũ.

Chỉ còn 3 năm nữa là cô Diện về hưu, cô cho biết mong muốn lớn nhất của cô là các em khuyết tật được quan tâm hơn, có một chương trình học tập riêng và giáo cụ riêng dành cho các em. Hiện tại các em vẫn đang học chương trình của học sinh bình thường, nên gặp rất nhiều khó khăn trong việc dạy và học, đặc biệt là với các em thiểu năng, tự kỷ. “Ví dụ như khi dạy đây là bánh mỳ thì tôi phải mua bánh mỳ, khi dạy quả cam thì tôi phải cho các cháu xem quả cam. Chứ chỉ nhìn sách không thì các cháu không thể hiểu được” – cô nói.

  Sáng ngày 26/11, Bộ Giáo dục và Đào tạo đã tổ chức Lễ tuyên dương các nhà giáo và cán bộ quản lý tiêu biểu trong giáo dục học sinh khuyết tật toàn quốc lần thứ 3 - năm 2015. Tại Lễ tuyên dương, có tổng số 194 nhà giáo và cán bộ quản lý được tặng bằng khen của Bộ.
" />

18 năm dạy trẻ, cô giáo về nhà dùng ký hiệu với chồng

Bóng đá 2025-01-31 20:01:28 242

 - 18 năm gắn bó với các học sinh khuyết tật,ămdạytrẻcôgiáovềnhàdùngkýhiệuvớichồket qua bd hom nay cô Trần Thị Diện, 52 tuổi – giáo viên Trường Tiểu học Bắc Mục, huyện Hàm Yên, tỉnh Tuyên Quang đã trải qua đủ những vui buồn, tủi cực của nghề.

{ keywords}
Cô Trần Thị Diện tại Lễ tuyên dương các nhà giáo và cán bộ quản lý tiêu biểu trong giáo dục học sinh khuyết tật toàn quốc năm 2015

Cô Diện kể, lớp học chuyên biệt của cô được thành lập từ năm 1997 và là lớp học duy nhất dành cho trẻ khuyết tật của huyện Hàm Yên. Những ngày đầu khi được phân công phụ trách lớp học đặc biệt này, “tôi đã khóc cả một ngày trời vì sợ buồn, sợ vất vả”. Nhưng nhận được rất nhiều sự quan tâm của lãnh đạo Phòng Giáo dục và nhà trường, đến giờ phút này, sau 18 năm gắn bó cùng các em, “tôi càng thấy thương các cháu và chỉ lo vài năm nữa khi mình về hưu ai sẽ là người tiếp tục dạy dỗ các cháu như bây giờ”.

Nếu như một cấp tiểu học của học sinh bình thường là 5 năm thì học sinh của cô Diện mất 10 năm để hoàn thành cấp tiểu học. Không có điều kiện như học sinh khuyết tật ở thành thị, học sinh khuyết tật của cô bao gồm cả các em câm điếc, tự kỷ, thiểu năng ngồi chung cả một lớp và thường được đưa tới trường muộn hơn so với tuổi.

Cô Diện cho biết, một khóa cô dạy vừa mới ra trường gồm 10 em, sau khi học hết 5 năm tiểu học thì các em đều đã trên dưới 20 tuổi. Cô rất tự hào khi kể về các học trò cũ: “Tất cả các em đều đã có công ăn việc làm ổn định, tự nuôi sống được bản thân. Có em làm nghề may, có em là thợ xây, có em thì mở cửa hàng bán tạp hóa”.

Các em khi mới tới trường không biết làm gì cả, bố mẹ phải dắt tay, có em đến lớp chỉ thích nghịch, không tập trung. Những em câm điếc thì không hiểu ngôn ngữ ký hiệu mà cô diễn đạt vì các em chỉ quen ra hiệu theo cách của các em như ở nhà. Hầu hết gia đình các em đều khó khăn, có em là người dân tộc thiểu số. Cô Diện thường xuyên phải sửa xe, nấu cơm cho các em ăn, thậm chí ngày lễ tết cô còn mua quà động viên các em đến trường.

“Khi nhận quyết định dạy lớp này, chồng tôi cũng ái ngại lắm. Nói thật với cô, nhiều khi về nhà dùng ký hiệu với cả chồng” – cô Diện bật cười khi chia sẻ điều này.

“Đến ngày 20/11 thấy tủi thân lắm! Mình cũng là giáo viên, người ta cũng là giáo viên mà đến ngày lễ, nhà người ta nườm nượp học sinh ra vào, còn nhà mình thì vắng tanh” – cô Diện chia sẻ.

Nhưng rồi những buồn tủi của cô cũng được bù đắp bởi tình cảm của chính các em. “Tuy là học sinh khuyết tật nhưng các em rất tình cảm. Các cháu chỉ khuyết tật về thể xác, chứ tâm hồn thì không hề khuyết tật. Đến giờ, nhiều cháu đã ra trường rồi nhưng vẫn thường xuyên nhắn tin hỏi cô có nhà không để đến chơi thăm cô”.

Khó khăn, vất vả không kể đâu cho hết suốt 18 năm dạy dỗ trẻ khuyết tật, nhưng với cô Diện, điều khiến cô buồn nhất lại là cảm giác mặc cảm với đồng nghiệp. Bởi khi nhận phụ trách lớp học đặc biệt này, cô phải thích nghi với những kỹ năng mới, khác hoàn toàn với dạy học sinh bình thường, nên những kiến thức cũ có phần mai một và không phát triển được như các đồng nghiệp khác.

“Nhiều người còn nói ‘lớp này thì cần gì chất lượng’, nhưng lương tâm tôi không cho phép dạy các cháu cẩu thả”.

Cô Diện kể về một kỷ niệm mà cô còn nhớ mãi từ những năm đầu tiên thành lập lớp học chuyên biệt này. Đó là năm 1998 khi cô được các em mách có một học sinh nam mang chiếc dây thừng rất to đến lớp. Nam sinh này là một học sinh câm điếc. Khi hỏi chuyện “Thắng mang dây thừng đến lớp để làm gì?” thì em trả lời “em muốn treo cổ tự tử chết quách đi”. Cô Diện nghe vậy thì hoảng hốt, dò hỏi nguyên nhân mới biết em này có thích một bạn nữ cũng là học sinh khuyết tật trong lớp nhưng bạn nữ kia không thích mình, thậm chí còn trêu chọc lại khiến em bực tức.

Trước tình huống này, cô đã rất khéo léo nói chuyện với cả 2 em, dùng tình cảm để động viên và khuyên răn các em. Rất may là các em yêu quý và nghe lời cô, sau đó đã làm lành với nhau. “Bây giờ cả hai em đó đều đã có gia đình, có con. Riêng em nữ bây giờ là chủ một đại lý tạp hóa lớn. Vợ chồng các em đều là những người khuyết tật, nhưng rất may mắn là các con sinh ra đều bình thường” – cô Diện vui vẻ khoe về các học trò cũ.

Chỉ còn 3 năm nữa là cô Diện về hưu, cô cho biết mong muốn lớn nhất của cô là các em khuyết tật được quan tâm hơn, có một chương trình học tập riêng và giáo cụ riêng dành cho các em. Hiện tại các em vẫn đang học chương trình của học sinh bình thường, nên gặp rất nhiều khó khăn trong việc dạy và học, đặc biệt là với các em thiểu năng, tự kỷ. “Ví dụ như khi dạy đây là bánh mỳ thì tôi phải mua bánh mỳ, khi dạy quả cam thì tôi phải cho các cháu xem quả cam. Chứ chỉ nhìn sách không thì các cháu không thể hiểu được” – cô nói.

  Sáng ngày 26/11, Bộ Giáo dục và Đào tạo đã tổ chức Lễ tuyên dương các nhà giáo và cán bộ quản lý tiêu biểu trong giáo dục học sinh khuyết tật toàn quốc lần thứ 3 - năm 2015. Tại Lễ tuyên dương, có tổng số 194 nhà giáo và cán bộ quản lý được tặng bằng khen của Bộ.
  • Nguyễn Thảo
本文地址:http://vip.tour-time.com/html/729f898786.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Guadalajara vs Tigres UANL, 08h05 ngày 26/1: Duy trì mạch thắng và dẫn đầu

Công Phượng đã lên sóng đài truyền hình Hàn Quốc, nhưng lần này thì là cả một chương trình đặc biệt dành cho học trò cưng thầy Park vừa được phát sóng trên kênh KBS. Những thước phim đẹp không khác gì một bộ phim Hàn, với nhân vật chính Công Phượng, mọi điều thú vị đều có trong đó cả!

{keywords}

{keywords}

Công Phượng tự nhận đẹp trai, cười rất tươi và cũng rất... lầy với đồng đội mới

Trong chương trình, anh chàng Công Phượng tự nhận mình đẹp trai, có nhiều hành động cực lầy tạo nên những tiếng cười đùa, gần gũi hơn với các đồng đội mới tại Incheon United. CP10 của tuyển Việt Nam tỏ ra rất lạc quan cũng như quyết tâm chinh phục K-League.

Chương trình đài KBS được thực hiện khi Công Phượng có lần ra mắt đầu tiên cho Incheon United tại K-League, nhưng đến lúc này, CP23 đã có thêm 2 lần ra sân, với tộng cộng thời gian đá 56 phút và để lại ấn tượng mỗi ngày một tốt hơn, được báo chí Hàn Quốc khen ngợi, dự đoán có thể tạo khác biệt ở giải đấu hàng đầu châu Á.

{keywords}
Anh chàng nhỏ con được đồng đội... kẹp nách thế này đây...

Được chào đón nồng nhiệt, và đài truyền hình làm cả hơn 10 phút để giới thiệu như Công Phượng thì Son Heung Min cũng phải... ghen tị, làm gì có được khi gia nhập Premier League!

Xem Công Phượng trong chương trình đặc biệt của đài KBS (Hàn Quốc):

Mai Nguyễn

">

Công Phượng đẹp trai, cực lầy đồng đội Incheon trên đài Hàn Quốc

{keywords}
Bộ trưởng Đào Ngọc Dung: "Doanh nghiệp chính là trường nghề thực hành của thợ trẻ"

Về tổ chức thực tập ở doanh nghiệp, Bộ trưởng nói nhà trường nên giảm tải thời gian học lý thuyết, tăng thêm thời lượng. Trường nghề của các nước tiên tiến dạy lý thuyết chỉ chiếm 30%, còn  70% là thực hành ở trong các doanh nghiệp. Khi đó, doanh nghiệp trở thành một trường nghề thứ hai, trường nghề đó là trường nghề thực hành. 

Nói về cơ cấu nguồn nhân lực, người đứng đầu ngành lao động nêu thực tế "chúng ta đang thiếu người thực hành, thiếu cả thầy lẫn thợ": Thiếu công nhân kỹ thuật bậc cao và kỹ sư thực hành. Mô hình "đồng hồ cát" này khác biệt với mô hình đào tạo của nhiều nước là "hình củ khoai tây hay quả trứng" - nhiều  công nhân kỹ thuật, kỹ sư thực hành.

Dẫn thông tin mới nhất tại Diễn đàn nâng tầm kỹ năng lao động Việt Nam vừa diễn ra giữa tháng 11, ông Dung động viên người học nghề "không sợ thiếu chỗ làm việc", bởi khi tiếp xúc với 28 tập đoàn lớn đang làm việc tại Việt Nam "cả 28 tập đoàn đều đặt hàng với tôi xin đề nghị nhận sinh viên các trường nghề".

Một điều đáng lưu ý nữa là khi học nghề không nên coi nhẹ học văn hóa, bởi chủ trương học văn hóa trong trường nghề là một chủ trương đúng đắn; nhà nước còn vận hành chính sách liên thông để kết nối và thúc đẩy cho những em có nhu cầu học cao lên. 

Tích cực kết nối doanh nghiệp

Trường Cao đẳng nghề Công nghiệp Thanh Hoá  được Bộ LĐ-TB và XH xác định là một trong 10 trường cao đẳng nghề đầu tiên của cả nước cách đây 13 năm. Tiền thân là trường Công nghiệp kỹ thuật thuộc Ty Công nghiệp - Tiểu thủ Công nghiệp Thanh Hóa.

{keywords}
 

Nhà trường hiện có hơn 85% giáo viên giảng dạy được tích hợp, 95 giáo viên đạt trình độ kỹ năng nghề quốc gia bậc 3, 100% cán bộ viên chức sử dụng tin học phục vụ công tác và giảng dạy. Tổng số học sinh sinh viên là 3.500, trong đó đối tượng tham gia đào tạo theo mô hình 9+ là 1.182 học sinh. Nhà trường đã thực hiện xây dựng xong 8 chương trình cao đẳng, 14 chương trình trung cấp, 14 chương trình sơ cấp, tất cả chương trình đều có sự tham gia góp ý của doanh nghiệp.

Trường luôn có mối liên hệ mật thiết với hơn 30 doanh nghiệp trong và ngoài tỉnh. Đặc biệt, năm 2019, trường đã kết nối và đưa gần 900 sinh viên nhà trường học nâng cao, thực tập, trải nghiệm và đi làm tại các doanh nghiệp trong và ngoài tỉnh với mức lương hỗ trợ của doanh nghiệp từ 5 - 10 triệu đồng/tháng. Thậm chí, đã có 5 sinh viên làm việc tại Nhật Bản với mức lương 60 triệu đồng/tháng. Qua khảo sát trước khi thi tốt nghiệp, khoảng 85% sinh viên đã có địa chỉ tiếp nhận với mức lương 8-12 triệu đồng/tháng.

Trường có nguyện vọng được bổ sung vào danh sách các trường được đầu tư thành trường chất lượng cao giai đoạn 2020-2025 cũng như kỳ vọng được tiếp cận, chuyển giao chương trình quốc tế để tuyển sinh đào tạo các nghề trọng điểm; xây dựng trung tâm đánh giá kỹ năng nghề cho người học và lao động trên địa bàn tỉnh.  

Quang Phương

">

Bộ trưởng Đào Ngọc Dung: 'Doanh nghiệp chính là trường nghề thực hành của thợ trẻ'

Nhận định, soi kèo Prachuap vs Chiangrai United, 18h00 ngày 26/1: Thất vọng cửa dưới

Để thua rất đáng tiếc trước Yangon United, Hà Nội không chỉ đánh mất ngôi đầu, mà còn gặp khó trong cuộc đua giành vé đi tiếp tại bảng K.

Phát biểu với báo chí sau trận đấu, HLV Chu Đình Nghiêm cho biết: "Quãng nghỉ vừa rồi không ảnh hưởng đến đội. Nhưng trận thua này tôi không biết lý giải như nào khi hôm nay đội không có điểm. Hiệp 1 chúng tôi có những sai sót cá nhân. 

{keywords}
HLV Chu Đình Nghiêm

Thành Chung căng cơ háng đã phải thay ra sớm. Văn Quyết căng cơ đùi trước khi khi sút penalty không thành công. Còn sai lầm của Văn Kiên là điều tất yếu trong bóng đá. Sự sao nhãng trong 1 tích tắc đã khiến đội bóng phải trả giá".

Tôi không biết vì sao các cầu thủ lại bỏ lỡ nhiều cơ hội như vậy. Không hiểu sao bóng lại không vào được khung thành đối phương".

Theo HLV Chu Đình Nghiêm, trận thua ảnh hưởng rất nhiều đến cơ hội đi tiếp của Hà Nội, nhưng đội vẫn tiếp tục chiến đấu hết sức.

{keywords}
Văn Quyết bỏ lỡ cơ hội mười mươi do bị căng cơ

"Tampines hơn Hà Nội 3 điểm nhưng vẫn còn 1 trận đối đầu trực tiếp trên sân nhà. Cơ hội chưa phải đã hết với chúng tôi", HLV Chu Đình Nghiêm nói.

Trong khi đó, HLV Myo Min Tun của Yangon United tỏ ra rất vui mừng với 3 điểm đầu tiên tại giải: "Đây là trận đấu rất quan trọng. Chiến thắng này giúp chúng tôi nuôi hy vọng đi tiếp. Toàn đội chơi tuyệt vời. Chúc mừng các cầu thủ đã hoàn thành nhiệm vụ".

HLV Yangon United nói về sự phản ứng của các cầu thủ khi bị trọng tài thổi phạt penalty: "Tôi không bình luận gì về trọng tài, nhưng khi đội bị penalty thì các cầu thủ hay BHL tức giận và phản ứng là chuyện bình thường. Hà Nội chơi tốt nhưng không tận dụng được cơ hội. Họ đã thiếu may mắn".

Video Hà Nội 0-1 Yangon United:

 

Huy Phong

">

Hà Nội thua Yangon United, HLV Chu Đình Nghiêm nói gì?

Rất khó có nguồn nhân lực tinh hoa nếu không có đại học tinh hoa

- Từng có nhiều năm nghiên cứu và quản lý giáo dục, đặc biệt là nghiên cứu về các mô hình giáo dục đại học tiên tiến trên thế giới, Giáo sư thấy thế giới nhìn nhận ra sao về các đại học tinh hoa?

Đại học tinh hoa trước hết phải là một trung tâm đào tạo xuất sắc, đa ngành và có quyền tự chủ rất cao. Và các trường này chính là bộ mặt của quốc gia trên trường quốc tế, phản ánh sự phát triển và thịnh vượng của quốc gia đó.

Tất cả các quốc gia phát triển trên thế giới từ Mỹ, Hàn Quốc, Nhật Bản, Singapore đến các nước châu Âu, hay gần đây là Trung Quốc đều có các đại học tinh hoa để đào tạo nhân tài. Nhiều nước trong số đó như Nhật Bản, Hàn Quốc, Singapore… hầu như không có tài nguyên thiên nhiên. Họ đều phát triển dựa vào nguồn nhân lực, trong đó có nguồn nhân lực tinh hoa - những người có phẩm chất, năng lực vượt trội, đặc biệt là năng lực sáng tạo và khả năng dẫn dắt. Đội ngũ tinh hoa này thường có vai trò sáng tạo ra triết lý, giải pháp phát triển và công nghệ nguồn phù hợp với chính nước họ.

Nguồn nhân lực tinh hoa có thể tự trưởng thành từ thực tiễn, nhưng nếu có đại học tinh hoa thì sẽ giúp họ rút ngắn hơn nhiều quá trình trưởng thành và cống hiến. Sẽ rất khó để có những con người tinh hoa trình độ cao dẫn dắt sự phát triển của đất nước nếu không có đại học tinh hoa, đại học chất lượng cao để đào tạo.

{keywords}
Giáo sư Mai Trọng Nhuận cho rằng, sẽ rất khó để có những con người tinh hoa trình độ cao dẫn dắt sự phát triển của đất nước nếu không có đại học tinh hoa, đại học chất lượng cao để đào tạo.

- Đó là trên thế giới, còn tại Việt Nam, phải chăng đến bây giờ chúng ta mới nhận thức được sự cần thiết của việc đào tạo tinh hoa cho sự phát triển của đất nước, thưa Giáo sư?

Ở Việt Nam, không phải bây giờ chúng ta mới nhận ra sự cần thiết của việc đào tạo tinh hoa cho đất nước. Từ nghìn năm trước chúng ta đã có Quốc Tử Giám, là đại học đầu tiên của Việt Nam. Dù nhân tài thời đó tiêu chí có thể khác bây giờ, nhưng rõ ràng đây là cái nôi đào tạo ra đội ngũ tinh hoa thực sự.  

Đầu thế kỷ 20, Pháp cũng chú trọng đào tạo đội ngũ tinh hoa ở Đại học Đông Dương. Nhiều bác sĩ, luật sư xuất sắc sau này theo cách mạng là người tốt nghiệp từ đại học này. Đến năm 1997, Đại học Quốc gia Hà Nội bắt đầu đào tạo khóa cử nhân tài năng đầu tiên của cả nước.

Có thể thấy, trong lịch sử, chúng ta đã từng có những giai đoạn tạo ra tiền đề của đào tạo tinh hoa. Tuy nhiên, đào tạo tinh hoa bậc đại học chưa bài bản, hệ thống và liên tục. Vì vậy, bây giờ cần khắc phục điểm yếu này để phát hiện, đào tạo, bồi dưỡng nhân tài, góp phần phát triển nhanh, bền vững đất nước.  

Điều kiện làm đại học tinh hoa đã chín muồi

- Vai trò và sứ mệnh của đại học tinh hoa là điều không thể phủ nhận. Vậy bây giờ đã phải là thời điểm chín muồi để hiện thực hóa mô hình này tại Việt Nam chưa, thưa Giáo sư? 

Theo tôi bây giờ đã đến lúc phải làm rồi. Chúng ta đã bước vào thời đại cách mạng công nghệ lần thứ tư, tài nguyên thiên nhiên đang dần cạn kiệt, cạnh tranh toàn cầu ngày càng khốc liệt... Đất nước muốn phát triển nhanh, bền vững, ứng phó hiệu quả với biến đổi toàn cầu, nâng cao được năng lực cạnh tranh thì phải dựa vào nguồn nhân lực chất lượng cao, đặc biệt là nhân tài. Vì thế, cần phát triển các trường đại học tinh hoa để thực hiện sứ mệnh này.

Trước đây, Đại học Quốc gia Hà Nội đã từng thực hiện đề tài khoa học độc lập cấp Nhà nước về “Nghiên cứu xác lập cơ sở khoa học cho quy trình phát hiện, đào tạo, sử dụng nhân tài phục vụ công nghiệp hoá, hiện đại hoá đất nước”. Trong quá trình đào tạo tinh hoa có thể tham khảo các kết quả của đề tài này. 

{keywords}

Các sinh viên của đại học tinh hoa với chuẩn đầu ra tương đương với Cornell hay Penn (Mỹ) chắc chắn sẽ trở thành đối tượng mà các tập đoàn, doanh nghiệp lớn săn đón với mức lương cao

- Từ hơn 10 năm trước giáo sư đã từng ấp ủ ý tưởng xây dựng đại học tinh hoa ở Việt Nam. Ý tưởng đó gặp phải những khó khăn gì thưa giáo sư? Và hiện nay chúng ta đã có đủ điều kiện để hiện thực hóa mô hình này chưa?

Có nhiều nguyên nhân. Thứ nhất là về cơ chế. Để đào tạo tinh hoa cần phải có quản trị tinh hoa. Đó là trao quyền tự chủ và tự chịu trách nhiệm cao, tự do học thuật thật sự cho các bên liên quan. Quản trị sáng tạo, quản trị theo kết quả, bảo lãnh cho sự sáng tạo và cống hiến thì mới thuận lợi cho đào tạo tinh hoa.

Thứ hai là về môi trường làm việc thúc đẩy sáng tạo, đổi mới. Cần có cơ chế sử dụng, đãi ngộ và bảo vệ người hiền tài, khuyến khích người tài cống hiến. Hiện nay, nhiều người xuất sắc tốt nghiệp ở các trường đại học danh tiếng trên trên thế giới chưa về làm việc ở Việt Nam là điều cần phải suy nghĩ. Chúng ta cần thay đổi chính sách thu hút, sử dụng người tài cho phù hợp hơn.    

Thứ ba là về kinh phí. Đào tạo tinh hoa tốn kém lắm. Một ví dụ nhỏ về đào tạo ở Đại học Oxford (Anh) mà tôi từng chứng kiến. Trường này quy định, trong năm thứ nhất, một sinh viên phải gặp, trao đổi với ít nhất 10 giáo sư ở các chuyên ngành khác ngành học của mình.

Tuy nhiên, các vấn đề trên đã từng bước được giải quyết, tạo điều kiện cho đại học tinh hoa phát triển ở nước ta. Hiện Đại học VinUni đang được xây dựng theo mô hình này và hy vọng VinUni có được các điều kiện cần thiết để tiên phong trong sứ mệnh ấy.  

{keywords}

Ban lãnh đạo VinUni trong chuyến thăm và làm việc với đối tác chiến lược ĐH Pennsylvania

- Giáo sư cũng từng nói là không có người học tinh hoa sẽ không thể có đại học tinh hoa. Vậy mức học phí như thế nào thì một trường như Đại học VinUni có thể thu hút được người học tinh hoa thưa giáo sư?

Chương trình đào tạo tinh hoa mà VinUni đưa ra với những tiêu chuẩn rất cao về điều kiện đảm bảo chất lượng tinh hoa, trong đó có giảng viên, phòng thí nghiệm, thực hành, hệ thống thư viện với đầy đủ giáo trình, sách và tài liệu tham khảo, đưa sinh viên ra nước ngoài học một thời gian… thì mức học phí phải cao là điều có thể hiểu và có thể được chấp nhận.

Việc làm và thu nhập của sinh viên tốt nghiệp là một trong những căn cứ để tính chi phí đào tạo và mức học phí. Chúng ta phải thừa nhận rằng sinh viên tốt nghiệp muốn có sự nghiệp tốt, cống hiến được nhiều, thu nhập cao thì đầu tư ban đầu phải lớn. Các sinh viên của đại học tinh hoa với chuẩn đầu ra tương đương với Cornell hay Pennsylvania (Mỹ) chắc chắn sẽ trở thành đối tượng mà các tập đoàn, doanh nghiệp lớn săn đón với mức lương cao.  

Ở nước ta hiện nay có nhiều tập đoàn, doanh nghiệp, bệnh viện… sẵn sàng trả lương cao để chiêu mộ nhân tài. Đó là chưa kể bản thân các nhân sự tinh hoa có thể trở thành các doanh nhân, chuyên gia hàng đầu, tạo việc làm cho nhiều người và tạo ra nhiều sản phẩm hữu dụng, sản phẩm tinh hoa cho xã hội.

- Xin cảm ơn Giáo sư!   

Minh Tuấn

">

Muốn phát triển đất nước, rất cần đào tạo nhân tài

友情链接