Chuyển ngữ: Hoài
“Tâm Tâm,ệnChóSălịch thi đấu vòng loại world cup 2026 việt nam thật là khéo!”
Âm thanh lệ khí dày đặc của Tề Khung vang lên từ phía sau Trình Triển Tâm.
Ngay sau đó, cửa gỗ WC “Ầm!” một tiếng, bị người đóng sầm thật mạnh.
Trình Triển Tâm tránh né Tề Khung lâu như vậy, vẫn bị hắn ta đuổi kịp trong WC phòng đội trưởng phía dưới sân thao luyện.
Từ lúc không đưa đáp án ra ngoài trong cuộc thi liên hợp năm trường cách đây một tháng, Trình Triển Tâm đã biết sẽ có một ngày như thế.
Cậu lẳng lặng đóng vòi nước, xoay người, nhìn thấy Tề Khung và ba tên tay sai chặn ở cửa, khoanh tay nhìn cậu.
Trình Triển Tâm đi tới, Tề Khung vẫn không có ý định tránh đường, Trình Triển Tâm nói không chút hi vọng: “Có thể tránh đường không?”
“Làm gì vội vã vậy?” Tề Khung nhích lại gần Thiệu Thiên Hứa bên kia, dùng lưng chặn lại tay cầm cửa, “Chúng ta rất lâu chưa nói chuyện nhỉ!”
Trình Triển Tâm nhìn hắn ta hỏi: “Chúng ta có thể nói gì?”
“Nói về ——” Tề Khung kéo dài âm điệu, liếc mắt nhìn Thiệu Thiên Hứa một cái.
Thiệu Thiên Hứa đột nhiên tiến lên một bước, áp sát Trình Triển Tâm.
Trình Triển Tâm né tránh không kịp, bị Thiệu Thiên Hứa túm tóc, ấn lên tường WC ố vàng, thứ mùi tanh hôi cực độ ập vào lỗ mũi cậu.
Thiệu Thiên Hứa kề sát bên tai Trình Triển Tâm, cắn răng nghiến lợi hỏi cậu: “Mày cmn sao không đưa đáp án?”
Chóp mũi Trình Triển Tâm bị gã ấn đến biến dạng trên tường, thở dốc hồi lâu mới có thể miễn cưỡng phát ra âm thanh: “Giám thị… Quá nghiêm, tôi không ra được.”
Tề Khung cười lạnh, hỏi Trình Triển Tâm: “Mày hứa với tao thế nào?”
“Mày mà muốn đưa, còn sợ không có cách?” Thiệu Thiên Hứa đột ngột quẳng Trình Triển Tâm xuống đất, cùi chỏ Trình Triển Tâm nện lên gạch sứ lát sàn, đau đến trước mắt tối sầm.
Trình Triển Tâm cật lực nâng nửa người trên, muốn bò lên, một chân Tề Khung đạp lên lưng cậu, áp cậu nằm sấp lại mặt đất.
Áo khoác đồng phục trên người cậu mở toang, sơ mi bị nước bẩn thấm ướt, ngực dán sát nền gạch, lực chân trên lưng vẫn tiếp tục tăng thêm. Không khí trong hai lá phổi cũng sắp bị đẩy ra hết, ngộp đến không thể chịu đựng, không thể làm gì khác hơn là lấy bàn tay cào mặt đất, muốn bò lên phía trước, lại bị Tề Khung đưa tay tóm chặt sau cổ.
Tề Khung ngồi xổm xuống, từng chữ từng câu hỏi cậu: “Mày có biết, tao phải cam đoan với mẹ tao bao nhiêu lần không?”
Mặt Trình Triển Tâm chôn trong khuỷu tay, lưng còn bị giày Tề Khung giẫm, đau đến nỗi huyệt thái dương cứ rần rật nhảy, vậy mà vẫn nghe giọng Tề Khung vang lên tàn nhẫn, Trình Triển Tâm bỗng dưng có chút buồn cười.
Kẻ không đọc sách lấy tự tin nơi nào mà dám phát phiếu bảo đảm cho cha mẹ?
“Mẹ, ông đây trắng mắt ở trong phòng học đợi hai giờ…” Thiệu Thiên Hứa giơ chân, lấy hết sức đá thẳng vào eo Trình Triển Tâm, “Con mẹ mày —— ”
Cửa đột nhiên bị gõ vang.
Không nhẹ không nặng, vang lên ba lần, sau đó yên lặng.
Tề Khung quay đầu lại liếc mắt nhìn, chỉ coi là có người gõ cửa, không ra thì cũng thôi, tiếp tục lôi tóc Trình Triển Tâm, ép đầu cậu nâng lên một cách cưỡng ép, lộ ra gương mặt gầy yếu.
“Lại còn mẹ nó trốn, ” Tề Khung nhìn hai má Trình Triển Tâm cọ trên sàn đến bẩn lem luốc, thì thào, “Xem mày trốn được đi đâu?”
Mặt Trình Triển Tâm không đổi sắc nhìn hắn ta: “Tôi không trốn.”
“Tao đánh cmm chứ không trốn.” Nắm đấm Thiệu Thiên Hứa vung ra, vừa định đập vào mặt Trình Triển Tâm, cửa bị người đạp một cước từ bên ngoài.
Người đạp cửa dùng hết sức, chốt sắt cài cửa cũng bị hắn đạp lỏng ra, mấy kẻ bên trong đều ngây ngẩn cả người, còn chưa kịp phản ứng, người kia lại đạp thêm một cước, cánh cửa phát ra tiếng ầm ầm, rời khỏi bản lề, ập thẳng vào hai gã đàn em khác đứng cạnh Tề Khung.
Một tên trong đó bị cửa ép tới nửa quỳ xuống dưới, ngã sấp sang bên, ván cửa trượt trên đất, phát ra âm thanh rầm rầm.
Một người mặc đồng phục cấp ba quốc tế đi vào.
Hắn cao hơn Tề Khung một mét tám bảy gần nửa cái đầu, lạnh lùng nhìn lướt qua hai người đang ngất ngư trên đất, cứ thế bước qua chân Trình Triển Tâm, đi vào bồn rửa tay, rửa mặt.
Có vẻ hắn mới vừa vận động xong, áo sơ mi trắng có chút mồ hôi ẩm ướt, dương quang buổi chiều từ cửa sổ nhỏ phía trên của WC chiếu vào, chỉ viền màu vàng trên phù hiệu xanh lam của lớp quốc tế bị chiếu đến lập lòe toả sáng.
“A Nghiệp, không phải chứ, cửa cũng đạp cho nát tương luôn, ” một nam sinh nhuộm tóc vàng thò đầu vào, nhìn thấy tình hình bên trong, lập tức nhíu mày.
Bước chân cậu ta hơi dừng, dường như muốn đi tới nâng Trình Triển Tâm dậy, rồi lại không biết nâng từ đâu, bèn rút luôn điện thoại di động ra, dứ dứ về phía Tề Khung đang giẫm lên lưng Trình Triển Tâm hăm dọa: “Ban ngày ban mặt đánh nhau trong trường, tôi báo cảnh sát à?”
Phía sau cậu ta còn đứng mấy nam sinh, nhìn thấy mấy người bắt nạt một học sinh vóc dáng gầy yếu, đều lộ ra vẻ chán ghét.
“Thứ đồ gì…” Một nam sinh đứng sau học sinh tóc vàng hỏi nhỏ, “Báo cảnh sát đi?”
Tề Khung cũng nghe thấy, hắn ta lỏng chân, lạnh lùng liếc mắt nhìn tóc vàng: “Làm sao? Đùa giỡn mà thôi.”
Hắn ta cúi đầu dùng mũi chân đá đá Trình Triển Tâm, ngồi xổm xuống thì thầm nói với Trình Triển Tâm: “Tâm Tâm, vẫn chưa xong đâu.”
Dứt lời đứng lên, đưa mắt ra hiệu cho đám Thiệu Thiên Hứa, sau đó cùng ra cửa.
Truyện Chó Săn
相关文章
- 、
-
Nhận định, soi kèo Utrecht vs NEC Nijmegen, 22h30 ngày 15/3: Ngã ngựa -
Để duy trì năng lượng cho các hoạt động trong ngày, hãy bắt đầu ngày mới với bữa sáng giàu protein. "> Thực đơn ăn sáng giàu protein để bắt đầu ngày mới -
Nhận định, soi kèo Los Angeles FC vs Real Salt Lake, 9h37 ngày 13/9 -
Không gian sống ít người biết của cố nhạc sĩ Trịnh Công SơnChương trình 'Dưới bóng bồ đề' số 116 giới thiệu thước phim hiếm hoi về không gian sống của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Đây là ngôi nhà ông từng sống tại số 47C Duy Tân, nay là đường Phạm Ngọc Thạch, TP.HCM. Ca sĩ Trịnh Vĩnh Trinh - em gái Trịnh Công Sơn giới thiệu phòng ngủ của cố nhạc sĩ. Trên bức tường dẫn tới căn phòng là nhiều khung ảnh các thành viên trong gia đình nhạc sĩ. Không gian làm việc của Trịnh Công Sơn nhỏ và ấm cúng, được ốp gạch xung quanh, các bức ảnh được treo kín tường. Hầu hết nội thất trong phòng đều được giữ nguyên kể từ khi ông mất. Bà Trịnh Vĩnh Trinh cho biết anh trai thích thiên nhiên, nên đặt bàn làm việc cạnh cửa sổ để nhìn cây cối, trời mưa… Ngoài chiếc máy tính, các bức ảnh và đồ chơi nhỏ được đặt khắp bàn. Những kỷ vật này được gia đình ông bảo quản. Theo bà Trịnh Vĩnh Trinh, cố nhạc sĩ rất thích và thường xuyên mua những đồ chơi nhỏ đem về nhà. Vì vậy, kệ tủ trong phòng ngủ của ông không còn chỗ trống. Nhiều bức ảnh ít người thấy của Trịnh Công Sơn, cả in màu lẫn trắng đen được treo khắp phòng. Trong đó, hầu hết là hình ảnh ông chơi đàn. Trên cửa phòng của Trịnh Công Sơn còn có chiếc chuông gió đã cũ. Chân dung nhạc sĩ phiên bản tranh vẽ, cùng bức ảnh của huyền thoại Bob Dylan cũng được khán giả chú ý. Cuộc đời hai cố nghệ sĩ từng được tác giả John C.Schafer nghiên cứu trên nhiều phương diện như tôn giáo, chính trị, chiến tranh, tình yêu qua tác phẩm 'Trịnh Công Sơn và Bob Dylan’. Các tấm chân dung cũng được treo trên đầu giường ngủ của Trịnh Công Sơn. Trên chiếc bàn nhỏ kế giường, ông đặt 2 đèn ngủ phong cách khác nhau. Là người yêu nghệ thuật, cố nhạc sĩ cũng để 2 bức tranh gần nơi mình ngủ. Tháng 4/2023, nhằm tưởng nhớ 22 năm ngày mất của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, ngôi nhà này đã từng được tái hiện qua bảo tàng 3D, có thể truy cập trên Internet. Gia đình nói gì về tượng Trịnh Công Sơn ở Huế bị chê không giống?Bà Trịnh Vĩnh Trinh - em gái út Trịnh Công Sơn - bày tỏ trân trọng mọi ý kiến xung quanh tượng của cố nhạc sĩ.">