Viện trưởng Viện Bảo tồn di tích nói,trong đời làm bảo tồn của mình, ông chưa từng gặp việc xin trả lại danhhiệu như ở di tích quốc gia Đường Lâm ồn ào mấy ngày qua.

Làng cổ Đường Lâm: "Di sản sống" bị ép phải “chết”?

Sống như thời "ăn hang ở lỗ", dân làng cổ Đường Lâm kêu cứu

Gần một trăm người dân Đường Lâm ký đơn xin trả danh hiệu di tích quốc giacho Nhà nước vì cảm thấy danh hiệu không cho họ gì ngoài sự bất tiện và mất tựdo trong cuộc sống.

KTS Lê Thành Vinh, Viện trưởng Viện Bảo tồn Di tích, người có nhiềunăm nghiên cứu và quan tâm tới số phận của Đường Lâm nói sao về sự việc này?

{keywords}
KTS Lê Thành Vinh, Viện trưởng Viện Bảo tồn Di tích - Bộ VHTTDL. 

Chuyện lạ ở Đường Lâm: Hiếm gặp, nhưng không ngạc nhiên KTS Lê Thành Vinh,Viện trưởng Viện Bảo tồn Di tích - Bộ VHTTDL. - Chuyện như ở Đường Lâm vừa qua,ông từng gặp bao giờ chưa?

Câu chuyện này cho thấy giữa những nhà quản lý và cộng đồng cư dân ở đây chưatìm được sự đồng thuận, mà không đồng thuận thì xung đột xảy ra là tất yếu. Xungđột có thể biểu hiện bằng nhiều cách và đây là một cách biểu hiện của nó.

- Nhiều người coi hành động này chỉ là sự dằn dỗi của một bộ phận ngườidân. Nhưng trong trường hợp họ muốn trả di tích thật sự thì có thể không, thưaông?

Động thái “xin trả lại di tích” có lẽ chỉ là những thông điệp bày tỏ nhữngkhó khăn, bức xúc của những người đang cảm thấy bất ổn trong việc mong muốn thựchiện những nhu cầu chính đáng của mình.

Mọi hoạt động liên quan đến di tích, di sản được điều chỉnh bằng luật Di sảnvăn hóa và các văn bản pháp lý liên quan, trong đó không có khái niệm “trả lạidi tích”. Có thể hiểu rằng đây là sự bày tỏ ý kiến về những vấn đề còn chưa hợptình, hợp lý trong quản lý di tích này.

{keywords}
Cưỡng chế phá dỡ nhà ở Đường Lâm vì xây dựng trong khu vực 1 của di tích. (Ảnh: Lãng Quân)

- Nhiều người có thể trách lẽ ra dân Đường Lâm nên có “tinh thần di tích”nhiều hơn để đặt lên tất cả là niềm tự hào với việc quê hương mình được thành ditích quốc gia. Nhưng được biết, trừ khoảng mấy chục hộ có nhà cổ, những hộ làmdịch vụ phục vụ du lịch và bộ phận quản lý di tích, còn thì đa phần người dânkhông được hưởng lợi gì từ di tích. Theo ông, có vấn đề gì bất hợp lý trong sựphân chia lợi ích này?

Tôi cho rằng “tinh thần di tích” của người dân không hề nhỏ, nó là một phầncủa lòng yêu quê hương, thành kính với tổ tiên, cội nguồn mà người mình ai cũngcó thậm chí rất sâu nặng. Nhưng có lẽ bao trùm tất cả phải là “tinh thần sống”,cuộc sống bất ổn thì chẳng có tinh thần nào không bị lung lay.

Theo tôi có lẽ đây chưa phải là vấn đề phân chia lợi ích, tiền thu được từbán vé vào tham quan di tích cũng không phải để và không thể chia cho người dân.Vấn đề quan trọng là các hoạt động bảo tồn, phát huy giá trị của di tích khôngđược ảnh hưởng, cản trở cuộc sống thường nhật của họ. Những nhu cầu chính đángvà hợp lý của mọi người dân sống trong di tích phải được quan tâm giải quyếtthỏa đáng. 

-Để vừa đảm bảo đời sống của người dân vừa bảo tồn di tích, Hội An có thể choĐường Lâm bài học như thế nào?

Bài học của Hội An là sự cân bằng lợi ích. Khi Hội An được vinh danh, đượcbiết đến nhiều hơn, phát triển theo chiều hướng đi lên với tư cách là một di sảnthì cuộc sống của người dân nơi này cũng tốt lên. Chính quyền và người dân đã cóđược sự đồng thuận, cùng chung sức bảo tồn và phát triển.

Tất nhiên, để có được điều này không hề dễ dàng, không phải bỗng dưng ôngNguyễn Sự, bí thư thành ủy Hội An được trao giải thưởng vì sự nghiệp văn hóa,giáo dục: Giải thưởng Phan Châu Trinh năm 2010.

{keywords}
Tuy nhiên, bên cạnh nhà bị phá dỡ, vẫn tồn tại ngang nhiên những nhà cao tầng. Đó là điều khó hiểu tại Đường Lâm.

 - Ông có thể đưa một giải pháp cụ thể cho Đường Lâm: Giãn dân hay nên cómột mô hình cụ thể về kiểu nhà mà họ được phép xây dựng, để vừa đảm bảo điềukiện sống vừa không xâm phạm cảnh quan di tích?

Giải pháp đối với Đường Lâm có lẽ cũng không phải cái gì khác là sự đồngthuận, nghe thì có vẻ không cụ thể nhưng điều đó nếu có được sẽ là cơ sở để giảiquyết các vấn đề đặt ra.

Giãn dân hay hỗ trợ người dân cải tạo, xây dựng mới một cách phù hợp vớikhông gian di tích đều là những việc cụ thể cần làm.

Trên thực tế rất cần những đối thoại, chia sẻ giữa chính quyền, người dân,chuyên gia để thực sự cùng nhau tìm lối đi trên con đường không mấy dễ dàngtrong việc tạo ra sự cân đối giữa bảo tồn và phát triển. Tuy nhiên, bên cạnh nhà bị phá dỡ, vẫn tồn tạingang nhiên những nhà cao tầng. Đó là điều khó hiểu tại Đường Lâm.

- Xin ông chobiết cụ thể quy định trong Luật Di sản Văn hóa về xây dựng trong khu di tíchquốc gia, nhất là trong khu vực 1?

Hiện việc xây dựng ở Đường Lâm bị quy địnhmột cách cứng nhắc, bất kì một xây dựng nào dù chỉ là cái nhà vệ sinh ở trongnhà, cũng phải có giấy tờ xây dựng…

Luật Di sản văn hóa đưa ra những nguyên tắc, quy định cơ bản nhằm bảo vệ vàphát huy giá trị di sản, di tích một cách hữu hiệu nhất. Giải quyết các vấn đềcụ thể đối với di tích hay các vấn đề liên quan đến di tích là trách nhiệm củacác cơ quan quản lý, cơ quan chuyên môn trong lĩnh vực này.

Không có một “công thức” cố định nào áp dụng cho tất cả các di tích vốn dĩ vôcùng phong phú, đa dạng; đặc biệt là đối với các di tích là khu vực cư trú cóquy mô lớn như khu phố cổ, làng cổ thì lại càng phức tạp và đặc thù.

Làng cổ Đường Lâm là di tích nhưng đồng thời vẫn là một “cơ thể sống” như bấtcứ ngôi làng nào trên đất nước này. Trong khu vực 1 của di tích, bên cạnh nhữngyếu tố quan trọng cấu thành đặc điểm và giá trị của di tích còn có vô vàn nhữngthành phần khác cần thiết cho cuộc sống của cộng đồng mà không phải là yếu tốgốc cấu thành di tích.

Vì vậy không nên đưa ra những quy định cứng nhắc gây phiền hà cho mọi ngườitrong những nhu cầu thông thường của cuộc sống.

Để có thể quản lý, điều chỉnh các hoạt động xây dựng trong làng cổ Đường Lâmvừa đúng luật vừa tạo điều kiện cho sự tồn tại và phát triển tự nhiên của khuvực này đòi hỏi sự thấu hiểu và năng lực chuyên môn của các nhà quản lý và tưvấn. 

- Được phong di tích quốc gia từ 2006 nhưng đến nay làng cổ Đường Lâm vẫnchưa có quy hoạch chính thức cũng chưa có quy chế chính thức nào về việc xâydựng trong khu di tích. Theo ông như thế có quá chậm trễ?

Việc xem xét phê duyệt bộ hồ sơ quy hoạch bảo tồn, tôn tạo và phát huy giátrị làng cổ Đường Lâm là rất phức tạp vì nó liên quan đến quá nhiều vấn đề kinhtế xã hội. Riêng việc điều chỉnh để đưa một con đường lớn đã được Chính phủ phêduyệt trong một quy hoạch xây dựng khác trước đây ra khỏi khu vực bảo vệ củalàng cổ theo đề xuất của quy hoạch bảo tồn, đã đòi hỏi một thời gian khá dài.

Dẫu biết vậy nhưng việc xem xét phê duyệt quy hoạch bảo tồn này vẫn là quáchậm trễ.

Tuy nhiên cũng không nên coi quy hoạch này là “cây đũa thần” có thể giảiquyết mọi việc. Trong hồ sơ quy hoạch sẽ không có nội dung giải quyết các vấn đềcụ thể như xây nhà vệ sinh đã nêu ở trên. Do đó, nếu có cách tiếp cận đúng thìcó rất nhiều việc không cần phải chờ quy hoạch mới làm được.

- Về Đường Lâm, ông cảm nhận ra sao về thực trạng bảo tồn di tích và cảnhquan di tích nơi đây?

Ngoài một số ngôi nhà ở đã được xây dựng với quy mô và kiểu cách mới khôngphù hợp với khung cảnh chung của làng cổ và hình ảnh quen thuộc của làng quêtruyền thống, nói chung không gian cảnh quan tại các khu vực quan trọng trongtổng thể các làng cổ ở Đường Lâm hiện được bảo tồn khá tốt. Những yếu tố dịch vụchưa phù hợp thường là các lều quán tạm nên hoàn toàn có thể điều chỉnh được.

Tôi cho rằng nếu thực sự quan tâm và tập trung giải quyết, vẫn có khả năngbảo tồn tốt di tích làng cổ hiếm hoi và có giá trị đặc biệt này đồng thời tạođiều kiện thuận lợi cho cuộc sống ở làng quê này phát triển một cách bình thường.

- UNESCO đang xem xét làng cổ Đường Lâm thành di sản văn hóa thế giới. Câuchuyện đau lòng mà báo chí Việt Nam nêu mấy ngày nay cho thấy vấn đề hài hòagiữa bảo tồn và cuộc sống của người dân đã không được giải quyết tốt. Nếu UNESCObiết câu chuyện này, nó có thể ảnh hưởng tới lộ trình Di sản thế giới của ĐườngLâm?

Việc UNESCO đánh giá để đưa một di tích nào đó vào danh sách Di sản thế giớibao gồm cả việc xem xét các phương hướng, kế hoạch bảo tồn và phát huy giá trịdi sản cũng như quản lý di sản hợp lý và hiệu quả trong cuộc sống đương đại. Cónghĩa là câu chuyện này có thể là những yếu tố không tích cực cho việc xem xétlàng cổ Đường Lâm.

Nhưng theo tôi điều đó có lẽ không quá quan trọng, vấn đề làm sao để bảo tồndi tích, phát huy giá trị của nó nhưng không làm ảnh hưởng tiêu cực đến cuộcsống của cộng đồng mới là điều đáng quan tâm và cần phải làm.

(Theo VTC)

" />

Chuyện lạ ở Đường Lâm: Hiếm gặp nhưng không ngạc nhiên

Thời sự 2025-03-06 02:38:00 99481

Viện trưởng Viện Bảo tồn di tích nói,ệnlạởĐườngLâmHiếmgặpnhưngkhôngngạcnhiêronaldinho giờ ra saotrong đời làm bảo tồn của mình, ông chưa từng gặp việc xin trả lại danhhiệu như ở di tích quốc gia Đường Lâm ồn ào mấy ngày qua.

Làng cổ Đường Lâm: "Di sản sống" bị ép phải “chết”?

Sống như thời "ăn hang ở lỗ", dân làng cổ Đường Lâm kêu cứu

Gần một trăm người dân Đường Lâm ký đơn xin trả danh hiệu di tích quốc giacho Nhà nước vì cảm thấy danh hiệu không cho họ gì ngoài sự bất tiện và mất tựdo trong cuộc sống.

KTS Lê Thành Vinh, Viện trưởng Viện Bảo tồn Di tích, người có nhiềunăm nghiên cứu và quan tâm tới số phận của Đường Lâm nói sao về sự việc này?

{ keywords}
KTS Lê Thành Vinh, Viện trưởng Viện Bảo tồn Di tích - Bộ VHTTDL. 

Chuyện lạ ở Đường Lâm: Hiếm gặp, nhưng không ngạc nhiên KTS Lê Thành Vinh,Viện trưởng Viện Bảo tồn Di tích - Bộ VHTTDL. - Chuyện như ở Đường Lâm vừa qua,ông từng gặp bao giờ chưa?

Câu chuyện này cho thấy giữa những nhà quản lý và cộng đồng cư dân ở đây chưatìm được sự đồng thuận, mà không đồng thuận thì xung đột xảy ra là tất yếu. Xungđột có thể biểu hiện bằng nhiều cách và đây là một cách biểu hiện của nó.

- Nhiều người coi hành động này chỉ là sự dằn dỗi của một bộ phận ngườidân. Nhưng trong trường hợp họ muốn trả di tích thật sự thì có thể không, thưaông?

Động thái “xin trả lại di tích” có lẽ chỉ là những thông điệp bày tỏ nhữngkhó khăn, bức xúc của những người đang cảm thấy bất ổn trong việc mong muốn thựchiện những nhu cầu chính đáng của mình.

Mọi hoạt động liên quan đến di tích, di sản được điều chỉnh bằng luật Di sảnvăn hóa và các văn bản pháp lý liên quan, trong đó không có khái niệm “trả lạidi tích”. Có thể hiểu rằng đây là sự bày tỏ ý kiến về những vấn đề còn chưa hợptình, hợp lý trong quản lý di tích này.

{ keywords}
Cưỡng chế phá dỡ nhà ở Đường Lâm vì xây dựng trong khu vực 1 của di tích. (Ảnh: Lãng Quân)

- Nhiều người có thể trách lẽ ra dân Đường Lâm nên có “tinh thần di tích”nhiều hơn để đặt lên tất cả là niềm tự hào với việc quê hương mình được thành ditích quốc gia. Nhưng được biết, trừ khoảng mấy chục hộ có nhà cổ, những hộ làmdịch vụ phục vụ du lịch và bộ phận quản lý di tích, còn thì đa phần người dânkhông được hưởng lợi gì từ di tích. Theo ông, có vấn đề gì bất hợp lý trong sựphân chia lợi ích này?

Tôi cho rằng “tinh thần di tích” của người dân không hề nhỏ, nó là một phầncủa lòng yêu quê hương, thành kính với tổ tiên, cội nguồn mà người mình ai cũngcó thậm chí rất sâu nặng. Nhưng có lẽ bao trùm tất cả phải là “tinh thần sống”,cuộc sống bất ổn thì chẳng có tinh thần nào không bị lung lay.

Theo tôi có lẽ đây chưa phải là vấn đề phân chia lợi ích, tiền thu được từbán vé vào tham quan di tích cũng không phải để và không thể chia cho người dân.Vấn đề quan trọng là các hoạt động bảo tồn, phát huy giá trị của di tích khôngđược ảnh hưởng, cản trở cuộc sống thường nhật của họ. Những nhu cầu chính đángvà hợp lý của mọi người dân sống trong di tích phải được quan tâm giải quyếtthỏa đáng. 

-Để vừa đảm bảo đời sống của người dân vừa bảo tồn di tích, Hội An có thể choĐường Lâm bài học như thế nào?

Bài học của Hội An là sự cân bằng lợi ích. Khi Hội An được vinh danh, đượcbiết đến nhiều hơn, phát triển theo chiều hướng đi lên với tư cách là một di sảnthì cuộc sống của người dân nơi này cũng tốt lên. Chính quyền và người dân đã cóđược sự đồng thuận, cùng chung sức bảo tồn và phát triển.

Tất nhiên, để có được điều này không hề dễ dàng, không phải bỗng dưng ôngNguyễn Sự, bí thư thành ủy Hội An được trao giải thưởng vì sự nghiệp văn hóa,giáo dục: Giải thưởng Phan Châu Trinh năm 2010.

{ keywords}
Tuy nhiên, bên cạnh nhà bị phá dỡ, vẫn tồn tại ngang nhiên những nhà cao tầng. Đó là điều khó hiểu tại Đường Lâm.

 - Ông có thể đưa một giải pháp cụ thể cho Đường Lâm: Giãn dân hay nên cómột mô hình cụ thể về kiểu nhà mà họ được phép xây dựng, để vừa đảm bảo điềukiện sống vừa không xâm phạm cảnh quan di tích?

Giải pháp đối với Đường Lâm có lẽ cũng không phải cái gì khác là sự đồngthuận, nghe thì có vẻ không cụ thể nhưng điều đó nếu có được sẽ là cơ sở để giảiquyết các vấn đề đặt ra.

Giãn dân hay hỗ trợ người dân cải tạo, xây dựng mới một cách phù hợp vớikhông gian di tích đều là những việc cụ thể cần làm.

Trên thực tế rất cần những đối thoại, chia sẻ giữa chính quyền, người dân,chuyên gia để thực sự cùng nhau tìm lối đi trên con đường không mấy dễ dàngtrong việc tạo ra sự cân đối giữa bảo tồn và phát triển. Tuy nhiên, bên cạnh nhà bị phá dỡ, vẫn tồn tạingang nhiên những nhà cao tầng. Đó là điều khó hiểu tại Đường Lâm.

- Xin ông chobiết cụ thể quy định trong Luật Di sản Văn hóa về xây dựng trong khu di tíchquốc gia, nhất là trong khu vực 1?

Hiện việc xây dựng ở Đường Lâm bị quy địnhmột cách cứng nhắc, bất kì một xây dựng nào dù chỉ là cái nhà vệ sinh ở trongnhà, cũng phải có giấy tờ xây dựng…

Luật Di sản văn hóa đưa ra những nguyên tắc, quy định cơ bản nhằm bảo vệ vàphát huy giá trị di sản, di tích một cách hữu hiệu nhất. Giải quyết các vấn đềcụ thể đối với di tích hay các vấn đề liên quan đến di tích là trách nhiệm củacác cơ quan quản lý, cơ quan chuyên môn trong lĩnh vực này.

Không có một “công thức” cố định nào áp dụng cho tất cả các di tích vốn dĩ vôcùng phong phú, đa dạng; đặc biệt là đối với các di tích là khu vực cư trú cóquy mô lớn như khu phố cổ, làng cổ thì lại càng phức tạp và đặc thù.

Làng cổ Đường Lâm là di tích nhưng đồng thời vẫn là một “cơ thể sống” như bấtcứ ngôi làng nào trên đất nước này. Trong khu vực 1 của di tích, bên cạnh nhữngyếu tố quan trọng cấu thành đặc điểm và giá trị của di tích còn có vô vàn nhữngthành phần khác cần thiết cho cuộc sống của cộng đồng mà không phải là yếu tốgốc cấu thành di tích.

Vì vậy không nên đưa ra những quy định cứng nhắc gây phiền hà cho mọi ngườitrong những nhu cầu thông thường của cuộc sống.

Để có thể quản lý, điều chỉnh các hoạt động xây dựng trong làng cổ Đường Lâmvừa đúng luật vừa tạo điều kiện cho sự tồn tại và phát triển tự nhiên của khuvực này đòi hỏi sự thấu hiểu và năng lực chuyên môn của các nhà quản lý và tưvấn. 

- Được phong di tích quốc gia từ 2006 nhưng đến nay làng cổ Đường Lâm vẫnchưa có quy hoạch chính thức cũng chưa có quy chế chính thức nào về việc xâydựng trong khu di tích. Theo ông như thế có quá chậm trễ?

Việc xem xét phê duyệt bộ hồ sơ quy hoạch bảo tồn, tôn tạo và phát huy giátrị làng cổ Đường Lâm là rất phức tạp vì nó liên quan đến quá nhiều vấn đề kinhtế xã hội. Riêng việc điều chỉnh để đưa một con đường lớn đã được Chính phủ phêduyệt trong một quy hoạch xây dựng khác trước đây ra khỏi khu vực bảo vệ củalàng cổ theo đề xuất của quy hoạch bảo tồn, đã đòi hỏi một thời gian khá dài.

Dẫu biết vậy nhưng việc xem xét phê duyệt quy hoạch bảo tồn này vẫn là quáchậm trễ.

Tuy nhiên cũng không nên coi quy hoạch này là “cây đũa thần” có thể giảiquyết mọi việc. Trong hồ sơ quy hoạch sẽ không có nội dung giải quyết các vấn đềcụ thể như xây nhà vệ sinh đã nêu ở trên. Do đó, nếu có cách tiếp cận đúng thìcó rất nhiều việc không cần phải chờ quy hoạch mới làm được.

- Về Đường Lâm, ông cảm nhận ra sao về thực trạng bảo tồn di tích và cảnhquan di tích nơi đây?

Ngoài một số ngôi nhà ở đã được xây dựng với quy mô và kiểu cách mới khôngphù hợp với khung cảnh chung của làng cổ và hình ảnh quen thuộc của làng quêtruyền thống, nói chung không gian cảnh quan tại các khu vực quan trọng trongtổng thể các làng cổ ở Đường Lâm hiện được bảo tồn khá tốt. Những yếu tố dịch vụchưa phù hợp thường là các lều quán tạm nên hoàn toàn có thể điều chỉnh được.

Tôi cho rằng nếu thực sự quan tâm và tập trung giải quyết, vẫn có khả năngbảo tồn tốt di tích làng cổ hiếm hoi và có giá trị đặc biệt này đồng thời tạođiều kiện thuận lợi cho cuộc sống ở làng quê này phát triển một cách bình thường.

- UNESCO đang xem xét làng cổ Đường Lâm thành di sản văn hóa thế giới. Câuchuyện đau lòng mà báo chí Việt Nam nêu mấy ngày nay cho thấy vấn đề hài hòagiữa bảo tồn và cuộc sống của người dân đã không được giải quyết tốt. Nếu UNESCObiết câu chuyện này, nó có thể ảnh hưởng tới lộ trình Di sản thế giới của ĐườngLâm?

Việc UNESCO đánh giá để đưa một di tích nào đó vào danh sách Di sản thế giớibao gồm cả việc xem xét các phương hướng, kế hoạch bảo tồn và phát huy giá trịdi sản cũng như quản lý di sản hợp lý và hiệu quả trong cuộc sống đương đại. Cónghĩa là câu chuyện này có thể là những yếu tố không tích cực cho việc xem xétlàng cổ Đường Lâm.

Nhưng theo tôi điều đó có lẽ không quá quan trọng, vấn đề làm sao để bảo tồndi tích, phát huy giá trị của nó nhưng không làm ảnh hưởng tiêu cực đến cuộcsống của cộng đồng mới là điều đáng quan tâm và cần phải làm.

(Theo VTC)

本文地址:http://vip.tour-time.com/html/862a198622.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Soi kèo góc PSV vs Arsenal, 3h00 ngày 5/3

"Bóng đè" là chữ dân gian dùng để chỉ hiện tượng một người nào đó trong khi ngủ bỗng nhiên cảm nhận rất rõ ràng là có ai đang đè chặt vào một bộ phận nào đó trên cơ thể mình - thường là ngực, chân, tay hoặc đầu, mặt…, khiến họ nghẹt thở hoặc tê dại nhưng lại không thể nào kêu cứu, vùng vẫy để thoát ra.

Cơn "bóng đè" thường kéo dài trong khoảng 10 đến 30 giây và xuất hiện ở mọi độ tuổi, nhưng chiếm đa số là lứa tuổi từ dậy thì đến trưởng thành.

Theo các khảo sát của ngành Tâm thần học, 40% dân số thế giới ít nhất một lần đã từng bị "bóng đè". Nhiều người tin rằng "bóng đè" là do "người ở dưới" lên, "người cõi trên" xuống hoặc "yếu bóng vía". Từ đó dẫn đến tình trạng dán bùa đeo ngải, uống nước thải tàn nhang để "trục" bóng ra…

Cảm giác rõ rệt mình đang bị đè

1. Chiều hôm ấy, lúc đang trò chuyện với Thạc sĩ, bác sĩ Đào Trần Thái, nguyên Chủ nhiệm Bộ môn Tâm thần, Đại học Y dược TP HCM tại phòng khám tư của ông để lấy tư liệu cho bài báo nói về hiện tượng ngất xỉu tập thể trong giới học sinh thì một bà mẹ cùng cô con gái khoảng 17 tuổi bước vào.

{keywords}

Hầu hết những người bị "bóng đè" đều cảm nhận là có ai đó đang "đè" mình.

Sau khi trả lời những câu hỏi của BS Thái về tiền sử bệnh tật, chế độ học hành, ăn uống, nghỉ ngơi giải trí, cô gái kể: "Bữa đó con đang ngủ thì thấy có người ngồi trên mình con. Con thấy rõ ràng chứ hổng phải tưởng tượng. Một lát, con thở hết nổi, muốn kêu mà chẳng kêu được, muốn giơ tay đẩy họ ra mà giơ cũng không được. Tới hồi họ "đi" rồi thì con mới tỉnh nhưng rất mệt. Từ trước tới nay con bị như vậy lần đầu…".

Theo BS Thái, tất cả những hiện tượng mà cô gái trẻ vừa nêu là chuyện rất bình thường, không phải bệnh lý và cũng chẳng do tà ma ngạ quỷ. Ngành Tâm thần học gọi đó là "sleep paralysis" còn dân gian thì kêu là "bóng đè".

BS Thái nói: "Bóng đè thường xảy ra vào giai đoạn cuối của giấc ngủ, lúc sắp sửa thức. Khi ấy, một phần não bộ đã bắt đầu "tỉnh" nhưng chỉ "tỉnh" về mặt nhận thức còn phần vận động thì vẫn "mê". Điều đó lý giải tại sao người bị "bóng đè" có cảm giác rất rõ rệt là mình đang bị "đè" nhưng lại không vùng vẫy được".

Để giúp tôi có thể hiểu rõ hơn về chuyện "bóng đè", BS Thái lấy cho tôi xem một tập hồ sơ của những người mà ông đã từng điều trị: "Lê Thị Hải, 27 tuổi, buôn bán, tiền sử bệnh lý không có gì bất thường. Đêm ngủ thấy có người đi lại xung quanh phòng. Mặc dù rất sợ nhưng không kêu la, không cử động được… Trần Thành Phi, 40 tuổi, nhân viên văn phòng, tiền sử bệnh lý viêm xoang. Đêm ngủ thấy mình trôi nổi trên cao rồi rơi xuống một cái hố sâu không đáy. Muốn gọi người cứu nhưng không mở miệng nổi… Lý Thị Muối, 21 tuổi, làm bánh, tiền sử bệnh lý sỏi túi mật. Đêm ngủ bị "ma" đè lên ngực, tức thở, tỉnh dậy mồ hôi vã ra như tắm…".

BS Thái nói: "Tất cả những người ấy đều có một điểm chung là họ cảm nhận rất rõ ràng lúc họ bị bóng đè. Thậm chí họ mô tả sự tức ngực, ngạt thở giống y hệt như những triệu chứng lâm sàng của một cơn ngừng tim, suy hô hấp nhưng không ai vùng vẫy hay kêu là gì được. Đến lúc tỉnh, phần lớn đều ngồi dậy, bật đèn sáng, nhìn khắp bốn chung quanh xem những chuyện mình vừa trải qua có thật hay không. Nhiều người tỉnh rồi mà vẫn còn sợ, không dám ngủ tiếp nữa".

3 dạng 'bóng đè'

Theo BS Thái, ngành Tâm thần học chia "bóng đè" thành ba nhóm: Một là "ảo giác đột nhập". Người bị "bóng đè" dạng này thường thấy có người lạ vào phòng mình, đi lại xung quanh hoặc ngồi ngay lên giường ngủ. Cảm giác sợ hãi khiến cơ thể họ tê cứng, khó thở, lúc tỉnh dậy mình mẩy mỏi nhừ - là hậu quả của những cơn co cơ .

Anh Tốt, một thợ sơn ôtô, nhà ở đường 42, phường 10 quận 6 (TP.HCM) kể: "Vài lần khi ngủ, tôi thấy có người đứng ngay đầu giường tôi nhưng chưa bao giờ tôi nhìn được mặt họ. Những lúc ấy, người tôi như đông thành đá và mặc dù vợ tôi nằm ngay bên cạnh mà tôi vẫn không sao kêu bả được. Chẳng biết đó có phải là do tác dụng phụ của loại "xăng thơm" tôi thường dùng để pha sơn không vì nếu bữa nào sơn liên tiếp trong 3, 4 ngày thì tôi lại bị…".

Dạng "bóng đè" thứ hai, theo BS Thái là "ảo giác thăng bằng", có liên quan đến chứng rối loạn tiền đình. Người bị "bóng đè" dạng này thường thấy mình bị rơi xuống vực sâu, hoặc ngã từ trên những tòa nhà cao tầng xuống đất.

BS Thái nói: "Điều rất đặc biệt là khi rơi, khi ngã, họ không bao giờ thấy mình chạm đáy mà chỉ rơi lưng chừng là họ đã tỉnh giấc vì sợ! Lúc đó, người họ vã mồ hôi, tim đập nhanh, hồi hộp, chân tay co quắp, phải mất vài ba phút họ mới trấn tĩnh lại được".

Một người quen tôi là ông Quang, nhà ở đường Tên Lửa quận Bình Tân (TP.HCM), kể lại chuyện "ngã xuống vực sâu" với những cảm giác y như thật, chẳng khác gì đi máy bay trong những hôm thời tiết xấu, máy bay lọt vào một ổ trống không khí, ruột gan như muốn trào ra ngoài. Một cảm giác "thật" xuất hiện trong một thực tế "ảo".

Dạng "bóng đè" thứ ba và cũng là dạng phổ biến nhất, ngành Tâm thần học gọi là "ảo giác thực thể", phần lớn xuất hiện vào khoảng gần cuối giấc ngủ. Những người này bị "bóng đè" ở vùng ngực, bụng khiến họ như tê dại, không thở được. BS Thái nói: "Chỉ đến khi xuất hiện tình trạng thiếu oxy lên não thì họ mới tỉnh. Lúc ấy, họ thở hổn hển, ra nhiều mồ hôi. Có người do suy nhược thần kinh, một đêm bị "đè" 2, 3 lần khiến họ "sợ" ngủ. Lâu dài dẫn đến suy nhược cơ thể".

Giải mã

2. "Bóng đè" đã xuất hiện cách đây từ vài nghìn năm trước. Trong truyện Tam Quốc, có đoạn mô tả Tào Tháo bị "bóng đè" vì giết quá nhiều người. Một bức tranh của họa sĩ người Ý là Carousili vẽ từ cuối thế kỷ 14 cũng đã phác họa chi tiết cơ thể của một người bị "bóng đè" trong tư thế ưỡn cong người lên như muốn đẩy lùi một nhân vật vô hình nào đó. Thời đó, người ta tin rằng "bóng đè" là hiện tượng siêu nhiên, huyền bí, do thần thánh hoặc ma quỷ gây ra.

{keywords}

“Bóng đè” khiến người ta thấy mình rơi xuống một vực sâu không đáy.

Theo thời gian, Y học phát triển và hiện tượng "bóng đè" lần lượt được các nhà Tâm thần học giải mã. Các khảo sát về hoạt động của hệ thần kinh đã đi đến kết luận rằng "bóng đè" là hệ quả của sự rối loạn gấc ngủ mà nguyên nhân là khả năng điều tiết vòng tuần hoàn "thức - ngủ" của não bộ bị đứt quãng.

BS Thái nói: "Hiểu một cách đơn giản là ở một người bình thường, giấc ngủ diễn ra theo từng chu kỳ - mỗi chu kỳ kéo dài từ 90 đến 110 phút, được chia thành hai giai đoạn là giai đoạn đầu và giai đoạn sau của giấc ngủ".

Giai đoạn đầu của giấc ngủ được não bộ chia thành 4 trạng thái.

Ở trạng thái 1, người ta thường chỉ lơ mơ và rất dễ tỉnh giấc - đôi khi do một tiếng động nhỏ. Nó kéo dài từ 5 đến 10 phút. Đến trạng thái 2 - gọi là "ngủ nhẹ", mắt ngưng chuyển động, tần số hô hấp và nhịp tim bắt đầu chậm lại, kéo dài khoảng 10 phút.

Ở trạng thái 3, gọi là "tiền ngủ sâu", nhịp thở và nhịp tim xuống đến mức thấp nhất rồi rất nhanh chóng, người ta rơi vào trạng thái 4, gọi là ngủ sâu, thở đều, tư thế nằm hầu như không thay đổi. Lúc này, nếu bị đánh thức đột ngột, người ta không điều chỉnh được cơ thể ngay lập tức mà thường cảm thấy mất thăng bằng, mất phương hướng trong vài chục giây. Những hiện tượng như mộng du, đái dầm xảy ra ở trạng thái này bởi lẽ khi ngủ say, não bộ sẽ để các cơ bắp thả lỏng, gần như tê liệt.

Chính điều đó đã giúp người ta được an toàn, tay chân không cử động, múa may lung tung gây tổn thương. Tuy nhiên, nếu người đó mắc phải chứng rối loạn hành vi thì não bộ không điều khiển được các cơ thả lỏng, dẫn đến việc họ đi lại nhiều nơi - kể cả những nơi nguy hiểm như trên mái nhà, trên lan can của những tầng lầu cao nhưng khi tỉnh giấc, họ lại không biết, không nhớ gì hết!

Sau khi đi vào "giai đoạn đầu" của giấc ngủ chừng 70 đến 90 phút, con người rơi vào "giai đoạn sau" của giấc ngủ, kéo dài từ 20 đến 40 phút rồi họ tỉnh nhưng vẫn ở trong trạng thái lơ mơ. Liền ngay sau đó, chu kỳ giấc ngủ lại được lặp lại.

BS Thái nói: "Tùy theo độ tuổi và thể lực, mỗi người có thể có từ 3 đến 5 "giai đoạn sau" của giấc ngủ mỗi đêm. Đây chính là lúc xảy ra hiện tượng "bóng đè" hoặc ác mộng".

Nói chung, hầu hết tâm lý của những người bị "bóng đè" đều giống như "vừa sống lại sau khi bị chết". Chị Phượng, một trong những người đến phòng khám của BS Thái để xin tư vấn và điều trị đã kể: "Lúc ấy, tuy thần trí tôi vô cùng tỉnh táo nhưng cơ thể thì không còn là của tôi nữa - giống như tôi đang bị mắc kẹt trong chính con người mình"; còn ông Quang thì cho rằng: "Nó rất đáng sợ. Tôi thấy tôi rơi tự do, không biết lúc nào mới chạm đáy. Nó ám ảnh tôi suốt cả tuần lễ liền đến mức tôi phải gặp một ông… thầy bói, hỏi xem đó có phải là "điềm xấu" hay không". Riêng cô thiếu nữ 17 tuổi thì cứ năn nỉ xin BS Thái thuốc an thần hoặc những loại thuốc nào đó để "đêm ngủ khỏi bị nó "đè" nữa!".

Rối loạn giấc ngủ hay chấn thương tâm lý

3. Cho đến nay, Y học chưa hề ghi nhận có ai chết vì "bóng đè", nhưng tất cả những người đã từng bị "bóng đè" đều cảm thấy rùng mình sợ hãi mỗi khi nhớ lại những cảm giác mà mình đã trải qua. Bên cạnh nguyên nhân rối loạn vòng tuần hoàn "ngủ - thức", "bóng đè" còn là triệu chứng chung của một số bệnh tâm thần, đặc biệt là những trường hợp tâm thần sau chấn thương tâm lý hoặc người mắc chứng tâm thần hoảng loạn, hoặc trầm cảm, lo âu, căng thẳng, bế tắc trong cuộc sống. Ngay cả chất lượng giấc ngủ cũng có tác động không nhỏ đến hiện tượng "bóng đè".

{keywords}

Nhiều người bị bóng đè thường thấy có người đi quanh giường ngủ.

BS Thái nói: "Các nghiên cứu trên những người có giấc ngủ không ổn định, thường hay bị ngắt quãng đã cho thấy họ bị "bóng đè" cao hơn những người khác. Một khảo sát gần đây nhất cũng cho thấy những người nghiện ma túy - nhất là ma túy "đá" có tỉ lệ bị "bóng đè" cao nhất mỗi khi họ đói thuốc".

Và thật không may là đến nay, Y học vẫn chưa phát minh ra bất cứ một loại thuốc nào chữa "bóng đè" ngoại trừ trường hợp người bị "bóng đè" có những bệnh lý về tâm thần. BS Thái nói: "Trong dân gian, người ta thường để một con dao hoặc các tranh, tượng tôn giáo bên cạnh người hay bị "bóng đè" lúc đi ngủ nhằm trấn áp "ma quỷ". Nó có thể mang lại cảm giác yên ổn về mặt tâm lý nên có áp dụng cũng chẳng hại gì, miễn con dao ấy là con dao cùn, nhỏ, khó có khả năng gây sát thương. Khi người bị "bóng đè đã ngủ say, nên mang con dao ấy cất đi chỗ khác".

Để không xảy ra hiện tượng "bóng đè", theo BS Thái thì việc đầu tiên là cần ngủ cho đủ giấc, phòng ngủ thoáng, không khí lưu thông tốt, tư thế nằm thoải mái, quần áo ngủ đủ rộng để máu lưu thông điều hòa, tránh tình trạng "ngày ngủ, đêm thức".

Hạn chế uống trà pha đậm, cà phê từ 3 đến 5 tiếng đồng hồ trước khi ngủ vì chất cafein sẽ kích thích não bộ, ngăn chặn cơn buồn ngủ. Khi hàm lượng cafein giảm đi, người ta mới ngủ nhưng ngủ không sâu, nhất là ở "giai đoạn sau" của giấc ngủ.

Không nên ăn quá no hoặc uống quá nhiều rượu, bia trước khi ngủ vì giấc ngủ trong trường hợp này thường bị não bộ bỏ qua giai đoạn "ngủ nhẹ" và "tiền ngủ sâu" nên dễ bị "bóng đè". BS Thái nói: "Quan trọng nhất, bóng đè không phải do ma quỷ hay vong hồn gây ra. Mọi bùa ngải, cúng bái đều chỉ là vô ích…".

(Theo An ninh thế giới)">

'Bóng đè' nghẹt thở, tê dại: Vì sao có hiện tượng này?


Nhiều năm được sự giáo dục của chủ nghĩa duy vật Mã Khắc Tư (Các Mác), cho đến bây giờ nàng cũng không quá tin vào lời nói của người xưa "Mắt trái nháy là tài, mắt phải nháy là tai". Sau khi suy xét một hồi, tự nhiên cũng không đem việc mắt phải nháy trở thành chuyện lớn gì mà phải khiến mình kinh sợ.

Nhưng mắt phải nháy chính là một đại sự.

Chính là sau khi nghe xong điện thoại, nàng liền vội vàng chạy tới bệnh viện, nhìn đến hai mắt của người anh từ nhỏ đến lớn yêu thương mình nhất đã muốn vĩnh viễn nhắm chặt, mà người chị hàng xóm cùng mình lớn lên cũng đang nằm ở trên giường bệnh không biết khi nào mới tỉnh lại, nàng rốt cuộc đã tin lời ông ngoại nói.

"Tiểu Diễm..." Nguyễn Minh Kỳ nhẹ nhàng cầm tay Cố Úc Diễm, nước mắt giàn giụa, đem nàng kéo vào trong lòng mình, "Cậu, muốn khóc... thì khóc đi".

Cũng không biết là vì đứng ở trong phòng xác quá lâu, hay là vì chịu đả kích quá lớn, tay Cố Úc Diễm lạnh như băng, liền giống như những thi thể trong phòng kia không có một chút độ ấm nào.

Nước mắt một giọt một giọt theo khóe mắt chảy xuống, hàm răng trắng nõn cắn chặt môi, Cố Úc Diễm hấp hấp cái mũi, tay vòng nhanh qua thắt lưng Nguyễn Minh Kỳ, im lặng mà khóc.

"Các cô chính là người nhà của bệnh nhân". Người đàn ông mặc áo dài trắng, hai tay đút ở hai bên túi đi đến chỗ hai người Cố Úc Diễm, ngữ khí vân đạm phong khinh (Điềm nhiên, đạm mạc như mây như gió), tựa hồ đối với những chuyện như vậy đã quá quen thuộc "Làm ơn đem tiền viện phí của bệnh nhân đều chi trả đi"

"Tiền viện phí..." buông Nguyễn Minh Kỳ ra, Cố Úc Diễm nâng tay xoa xoa nước mắt, rất là quật cường nhìn người đàn ông có vẻ cao ngạo trước mặt, lập lại một lần ba chữ kia, biểu tình nhất thời có chút mờ mịt.

"Bệnh nhân chính là Mục Hề Liên có đúng không?". Người đàn ông liếc qua phòng bệnh một cái, ngữ khí vẫn lạnh nhạtnhư trước, "Còn có tiền phí trị liệu, khi nào đến chỗ thu phí sẽ nói rõ ràng với cô".

Cúi đầu, cắn răng, hai tay Cố Úc Diễm gắt gao nắm thành quyền, lông mi nhẹ nhàng nhíu chặt, hồi lâu sau nói "Được."

Chính là khi chữ này mới phun ra, Nguyễn Minh Kỳ đứng ở bên cạnh liền phát ra một tiếng kêu sợ hãi, tiến lên từng bước gắt gao ôm lấy thân mình ngã quỵ của Cố Úc Diễm.

Người đàn ông nhìn Cố Úc Diễm, cau mày, ý bảo hộ sĩ bên cạnh qua hỗ trợ, liền trực tiếp xoay người rời đi.

Loại chuyện này.... thân là bác sĩ, quả thật là đã quen thấy.

Tại thời điểm tỉnh lại, Cố Úc Diễm phát hiện mình vẫn còn ở trong bệnh viện, Mục Hề Liên đang nằm trên chiếc giường cách nàng không xa, cách đây một ngày chị ấy vẫn còn ôn nhu, yếu ớt cười với mình giờ thì hai mắt nhắm chặt, thiết bị chữa trị bên cạnh vẫn đang duy trì làm việc, trên đó là dãy số liệu biểu thị cho nhịp tim của Mục Hề Liên, mỗi lúc tiếng "Ting" phát ra, đều làm cho thân mình Cố Úc Diễm đi theo rung rung một chút.

Thì ra... vài tiếng vừa qua, không phải là ác mộng mà chính là sự thật.

Nguyễn Minh Kỳ từ bên ngoài tiến vào, trừ bỏ sắc mặt thoạt nhìn có chút tái nhợt ra, còn lại phần nhiều là bối rối cùng bất lực, nhìn đến bộ dáng Cố Úc Diễm nhìn Mục Hề Liên nằm trên giường, há mồm kêu "Tiểu Diễm..."

Nâng tay xoa xoa nước mắt ở hai hốc mắt, Cố Úc Diễm xoay người, nhìn bộ dạng cắn răng chần chờ của Nguyễn Minh Kỳ, lông mi run rẩy, "Làm sao vậy?"

"Bên chỗ thu phí nói... nói... cho chúng ta trong hai ngày phải... phải..." Tay run nhè nhẹ từ túi rút ra hóa đơn, Nguyễn Minh Kỳ cúi đầu, có chút không đành lòng đưa cho Cố Úc Diễm.

Kinh ngạc nhìn chằm chằm hóa đơn kia, trong lòng Cố Úc Diễm tự nhiên hiểu được chi phí kia khẳng định không thấp, chính là... dựa theo lời nói của bác sĩ, Mục Hề Liên vẫn cần ở lại bệnh viện quan sát thêm một đoạn thời gian....

">

Truyện Thủy Hỏa Giao Dung

Soi kèo góc Napoli vs Inter Milan, 0h00 ngày 2/3

Dự án ParkCity: Vinaconex bắt tay nhà đầu tư ngoại vẫn ‘bất động’

Huawei khẳng định là tổ chức đứng đầu trong 6 công ty đang sở hữu 80% bằng sáng chế của công nghệ 5G. Ảnh: Chụp màn hình.

Bài nghiên cứu được đăng tải trên trên Bloomberg ngay lập tức được chia sẻ lại trên Twitter chính thức của Huawei cùng dòng cập nhật khẳng định vai trò của công ty này.

"80% bằng sáng chế của công nghệ 5G sở hữu bởi 6 công ty, Huawei là người dẫn dầu và chỉ có 1 công ty của Mỹ. Nếu cố gắng loại bỏ chúng tôi ra khỏi dây chuyền sản xuất, Mỹ vẫn phải trả tiền cho bằng sáng chế", trang Twitter của Huawei viết.

Sau đó, công ty nghiên cứu công nghệ GreyB Services xác nhận về mặt pháp lý có nghiên cứu trên.

"Nếu thuê một công ty khác để tiếp tục phát triển cơ sở hạ tầng 5G, Mỹ vẫn phải trả cho các công ty sở hữu bằng sáng chế công nghệ này vì những đóng góp của họ vào việc phát triển nó", ông Deepak Syal, giám đốc GreyB Services nói.

Luật sở hữu trí tuệ và thanh toán liên quan tới các quy định về sở hữu trí tuệ là một phần không thể thiếu trong ngành công nghệ. Gần đây, vụ tranh chấp liên quan giữa Verizon và Huawei đã giúp công ty Trung Quốc thu về hơn 1,4 tỷ USD, và khoảng 6 tỷ USD cho các công ty liên quan.

Theo Zing

Huawei 'trọng thương', Apple lập kỷ lục mới về giá trị vốn hóa thị trường

Huawei 'trọng thương', Apple lập kỷ lục mới về giá trị vốn hóa thị trường

Apple trở thành công ty công nghệ giá trị nhất thế giới; Huawei 'trọng thương' vì cú đòn của Tổng thống Mỹ; Facebook, Twitter, Instagram đồng loạt gỡ video vận động tranh cử của Trump,... là thông tin nổi bật trong bản tin Công nghệ thứ 7 tuần này.

">

Cấm hay không, Mỹ vẫn phải trả tiền cho Huawei vì công nghệ 5G

友情链接