Truyện Diễm Chi
时间:2025-01-17 02:52:22 来源:NEWS 作者:Nhận định 阅读:155次
Cơ thể vẫn còn mệt,ệnDiễket qua anh đầu óc cũng có chút chuếnh choáng nên phải lắc đầu vài cái mới có thể đặt chân xuống giường. Bàn chân đêm qua đã phồng rộp nay chạm đất ngay lập tức tôi phải rụt lại mà nhăn nhó. Từ nhỏ tới lớn chưa từng chịu cơn đau nào lớn đến vậy. Đau đến mức hai đuôi mắt tôi bắt đầu ướt nước.
Cái Nga nhìn tôi rồi bảo:
- Hay thôi, để mai.
- Thôi tao sốt ruột lắm, muốn đi hỏi luôn.
Cái Nga hiểu tính tôi cố chấp nên đành dìu tôi ra ngoài hành lang đứng, còn nó thì chạy đi lấy xe.
Ngồi lên lan can ngắm nhìn ngắm trời mây mới thấy bầu trời hôm nay cao và xanh, chim vẫn hót và mây vẫn bay. Còn tôi tự hiểu mình vẫn phải tiếp tục bám trụ lấy cái nghề ấy, chỉ có nó mới có thể giúp tôi lo được cho gia đình, ít nhất là cho tới khi tôi tròn 18 tuổi.
Cả quãng đường quen thuộc tôi chẳng nói một câu nào, chỉ mải mê nghĩ xem lát nữa sẽ bắt đầu từ đâu. Trí nhớ của tôi mông lung quá, chẳng biết gặp chị chủ rồi sẽ hỏi những gì. Nếu như tôi có thể nghỉ việc thì dễ rồi, đằng này tôi vẫn phải bám trụ lại nên rất sợ làm gì đó phật lòng người ta. Đi làm mà để chủ ghét, chủ đì thì sẽ rất mệt, bởi vậy tôi mới phải đau đầu đắn đo.
Lúc đi thì hùng hồn như thế, nhưng đến khi tới nơi tôi lại có một chút lưỡng lự. Cái Nga thấy tôi cứ ngồi mãi trên xe không xuống thì hỏi:
- Sao vậy, mệt hả.
- Không, tại nghĩ nãy giờ mà vẫn chưa nghĩ ra sẽ hỏi cái gì.
- Thì cứ hỏi đại đi, hỏi xem tối qua chị kêu em có việc gì, hoặc hỏi xem chị ấy có nhớ mày về lúc mấy giờ và đi cùng ai không. Hỏi để biết thêm thông tin chứ tao nghĩ muốn làm rõ thì phải cần nhiều thời gian đấy.
Vậy là nó lại vất vả dìu tôi vào trong, mỗi bước đi là một cái nhíu mày đau đớn, nhưng đã tới tận đây chẳng lẽ lại quay về nên đành cắn răng chịu đựng.
Hôm nay đầu tuần nên quán khá vắng vẻ. Chị chủ đang ngồi ở quầy xem gì đó ở máy tính trước mặt, miệng chị khẽ mấp máy chắc là hát theo. Nhìn từ góc độ này quả thật chị rất xinh, gương mặt dù đã ngoài 30 nhưng còn rất trẻ. Nhân viên ở quán tôi tất cả đều chưa đến 25 vậy mà có mấy đứa nhìn còn già hơn cả chị.
Chị yêu tự do, cuộc sống lại khá phóng khoáng nên tôn thờ chủ nghĩa độc thân. Chị có đến một hàng dài người trồng cây si nhưng chị luôn nói:
- Nó tán tỉnh thì nó đội mình lên đầu vậy chứ lấy về được mấy thằng tử tế em ơi. Thế nên cứ yêu thôi đừng có dại mà cưới, mình có nhan sắc, lại tự chủ về kinh tế thì cần gì phải dựa vào đàn ông hả em.
Có lẽ nhờ cái lối suy nghĩ ấy mà chị càng hấp dẫn hơn với cánh đàn ông. Ở khu này chẳng thiếu gì quán hát, nhưng quán tôi lúc nào cũng đông khách nhất một phần cũng nhờ chị chủ xinh đẹp khéo chiều lòng khách này.
Chị và tôi có cái tên gần giống nhau, chị tên Kiều Diễm, còn tôi thì lại là Diễm Chi. Mới nghe ai cũng tưởng là hai chị em, nhưng chỉ có đám nhân viên như bọn tôi mới biết đó chỉ là tên chị tự đặt cho mình để nghe cho sang chứ thật ra tên trên giấy khai sinh của chị là Phạm Thị Hà.
Như cảm nhận được ai đó đang nhìn mình nên chị quay qua, thấy tôi chị quan tâm hỏi:
- Sao cái Nga nó bảo mày ốm, nó xin cả hai đứa nghỉ, ốm thì cứ nghĩ đi mai đi làm cũng được.
- Dạ em cũng đỡ rồi, em chỉ định đến hỏi xem hôm qua mấy giờ em về thôi ạ.
- Mày về mày lại hỏi chị, làm sao mà chị biết được.
Tôi cười cười giả vô tư nói:
- Qua em say có nhớ cái mẹ gì đâu, mà tối qua chị gọi em ra dặn em cái gì nhỉ, em chẳng nhớ nổi nữa.
Chị chủ chẹp miệng rồi bảo:
- Tao bảo mày cái Nga nó say quá, xem có thay cho nó được không mà mày cũng say nên tao lại gọi con Phượng.
- Xong rối sao hả chị.
- Thì tao kiểm tra lại số sách coi xem ngày hôm qua doanh thu thế nào chứ sao.
- Vậy chị không biết mấy giờ em về hả.
Chị chủ ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Mày có chào chị, mà chị không để ý đồng hồ nên chẳng biết chính xác chắc cũng cỡ 1h hoặc hơn. Lúc đó chị còn hỏi sao say không ở lại ngủ với cái Nga mà về một mình, mày còn kêu có hẹn với bạn còn gì.
Tôi nhìn chị, nhìn thật sâu vào mắt chị, ở đó không có một chút nào thay đổi, cũng chẳng có nổi 1 tia lừa dối. Nếu như chị nói đúng thì tôi tự ra về và đi gặp bạn sau đó thì sảy ra chuyện.
Nhưng mà tôi ở đây ngoài tụi con Nga tôi cũng đâu có thân với ai tới mức nửa đêm vẫn còn hẹn gặp nhau.
Càng nghĩ càng rối, càng rối tôi càng đau đầu, không sao phân biệt nổi đâu là thật đâu là giả nữa.
Dường như chị cũng cảm nhận được tôi có gì đó khác lạ nên nhíu mày hỏi:
- Mà sao, mày hỏi làm gì mà như kiểu hỏi cung thế.
Tôi cười xòa bảo:
Cái Nga nhìn tôi rồi bảo:
- Hay thôi, để mai.
- Thôi tao sốt ruột lắm, muốn đi hỏi luôn.
Cái Nga hiểu tính tôi cố chấp nên đành dìu tôi ra ngoài hành lang đứng, còn nó thì chạy đi lấy xe.
Ngồi lên lan can ngắm nhìn ngắm trời mây mới thấy bầu trời hôm nay cao và xanh, chim vẫn hót và mây vẫn bay. Còn tôi tự hiểu mình vẫn phải tiếp tục bám trụ lấy cái nghề ấy, chỉ có nó mới có thể giúp tôi lo được cho gia đình, ít nhất là cho tới khi tôi tròn 18 tuổi.
Cả quãng đường quen thuộc tôi chẳng nói một câu nào, chỉ mải mê nghĩ xem lát nữa sẽ bắt đầu từ đâu. Trí nhớ của tôi mông lung quá, chẳng biết gặp chị chủ rồi sẽ hỏi những gì. Nếu như tôi có thể nghỉ việc thì dễ rồi, đằng này tôi vẫn phải bám trụ lại nên rất sợ làm gì đó phật lòng người ta. Đi làm mà để chủ ghét, chủ đì thì sẽ rất mệt, bởi vậy tôi mới phải đau đầu đắn đo.
Lúc đi thì hùng hồn như thế, nhưng đến khi tới nơi tôi lại có một chút lưỡng lự. Cái Nga thấy tôi cứ ngồi mãi trên xe không xuống thì hỏi:
- Sao vậy, mệt hả.
- Không, tại nghĩ nãy giờ mà vẫn chưa nghĩ ra sẽ hỏi cái gì.
- Thì cứ hỏi đại đi, hỏi xem tối qua chị kêu em có việc gì, hoặc hỏi xem chị ấy có nhớ mày về lúc mấy giờ và đi cùng ai không. Hỏi để biết thêm thông tin chứ tao nghĩ muốn làm rõ thì phải cần nhiều thời gian đấy.
Vậy là nó lại vất vả dìu tôi vào trong, mỗi bước đi là một cái nhíu mày đau đớn, nhưng đã tới tận đây chẳng lẽ lại quay về nên đành cắn răng chịu đựng.
Hôm nay đầu tuần nên quán khá vắng vẻ. Chị chủ đang ngồi ở quầy xem gì đó ở máy tính trước mặt, miệng chị khẽ mấp máy chắc là hát theo. Nhìn từ góc độ này quả thật chị rất xinh, gương mặt dù đã ngoài 30 nhưng còn rất trẻ. Nhân viên ở quán tôi tất cả đều chưa đến 25 vậy mà có mấy đứa nhìn còn già hơn cả chị.
Chị yêu tự do, cuộc sống lại khá phóng khoáng nên tôn thờ chủ nghĩa độc thân. Chị có đến một hàng dài người trồng cây si nhưng chị luôn nói:
- Nó tán tỉnh thì nó đội mình lên đầu vậy chứ lấy về được mấy thằng tử tế em ơi. Thế nên cứ yêu thôi đừng có dại mà cưới, mình có nhan sắc, lại tự chủ về kinh tế thì cần gì phải dựa vào đàn ông hả em.
Có lẽ nhờ cái lối suy nghĩ ấy mà chị càng hấp dẫn hơn với cánh đàn ông. Ở khu này chẳng thiếu gì quán hát, nhưng quán tôi lúc nào cũng đông khách nhất một phần cũng nhờ chị chủ xinh đẹp khéo chiều lòng khách này.
Chị và tôi có cái tên gần giống nhau, chị tên Kiều Diễm, còn tôi thì lại là Diễm Chi. Mới nghe ai cũng tưởng là hai chị em, nhưng chỉ có đám nhân viên như bọn tôi mới biết đó chỉ là tên chị tự đặt cho mình để nghe cho sang chứ thật ra tên trên giấy khai sinh của chị là Phạm Thị Hà.
Như cảm nhận được ai đó đang nhìn mình nên chị quay qua, thấy tôi chị quan tâm hỏi:
- Sao cái Nga nó bảo mày ốm, nó xin cả hai đứa nghỉ, ốm thì cứ nghĩ đi mai đi làm cũng được.
- Dạ em cũng đỡ rồi, em chỉ định đến hỏi xem hôm qua mấy giờ em về thôi ạ.
- Mày về mày lại hỏi chị, làm sao mà chị biết được.
Tôi cười cười giả vô tư nói:
- Qua em say có nhớ cái mẹ gì đâu, mà tối qua chị gọi em ra dặn em cái gì nhỉ, em chẳng nhớ nổi nữa.
Chị chủ chẹp miệng rồi bảo:
- Tao bảo mày cái Nga nó say quá, xem có thay cho nó được không mà mày cũng say nên tao lại gọi con Phượng.
- Xong rối sao hả chị.
- Thì tao kiểm tra lại số sách coi xem ngày hôm qua doanh thu thế nào chứ sao.
- Vậy chị không biết mấy giờ em về hả.
Chị chủ ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Mày có chào chị, mà chị không để ý đồng hồ nên chẳng biết chính xác chắc cũng cỡ 1h hoặc hơn. Lúc đó chị còn hỏi sao say không ở lại ngủ với cái Nga mà về một mình, mày còn kêu có hẹn với bạn còn gì.
Tôi nhìn chị, nhìn thật sâu vào mắt chị, ở đó không có một chút nào thay đổi, cũng chẳng có nổi 1 tia lừa dối. Nếu như chị nói đúng thì tôi tự ra về và đi gặp bạn sau đó thì sảy ra chuyện.
Nhưng mà tôi ở đây ngoài tụi con Nga tôi cũng đâu có thân với ai tới mức nửa đêm vẫn còn hẹn gặp nhau.
Càng nghĩ càng rối, càng rối tôi càng đau đầu, không sao phân biệt nổi đâu là thật đâu là giả nữa.
Dường như chị cũng cảm nhận được tôi có gì đó khác lạ nên nhíu mày hỏi:
- Mà sao, mày hỏi làm gì mà như kiểu hỏi cung thế.
Tôi cười xòa bảo:
(责任编辑:Bóng đá)
最新内容
- ·Nhận định, soi kèo Real Madrid vs Barcelona, 2h00 ngày 13/1: Khó lường
- ·Soi kèo góc Genoa vs Parma, 18h30 ngày 12/1
- ·Nhận định, soi kèo Lamphun Warrior vs Nakhon Ratchasima, 18h00 ngày 14/1: Cửa trên ‘tạch’
- ·Nhận định, soi kèo U21 Sheffield Wed vs U21 Hull City, 19h00 ngày 13/1: Kịch bản quen thuộc
- ·Nhận định, soi kèo Perth Glory vs Western Sydney, 17h45 ngày 14/1: Chủ nhà trôi xa
- ·Nhận định, soi kèo Pumas UNAM vs Club Necaxa, 1h00 ngày 13/1: Nối mạch bất bại
- ·Nhận định, soi kèo Gaziantep vs Adana Demirspor, 22h59 ngày 12/1: Điểm tựa sân nhà
- ·Nhận định, soi kèo Niki Volos vs Ethnikos Neou Keramidiou, 20h00 ngày 13/1: Cửa trên ‘ghi điểm’
- ·Nhận định, soi kèo Corum vs Istanbulspor, 21h00 ngày 13/1: Khó tin cửa trên
- ·Nhận định, soi kèo Toulouse vs Strasbourg, 23h15 ngày 12/1
热点内容
- ·Nhận định, soi kèo Nacional vs Porto, 22h30 ngày 12/01: Ca khúc khải hoàn
- ·Nhận định, soi kèo Monterrey vs Puebla, 08h00 ngày 13/1: Chủ thắng cả trận lẫn kèo
- ·Nhận định, soi kèo Besiktas vs Bodrum, 23h00 ngày 11/01: Khẳng định đẳng cấp
- ·Siêu máy tính dự đoán Torino vs Juventus, 0h00 ngày 12/1
- ·Nhận định, soi kèo Southampton vs Swansea, 23h30 ngày 12/1: Phong độ là nhất thời
- ·Nhận định, soi kèo Newcastle Jets vs Macarthur FC, 13h00 ngày 12/1: 3 điểm xa nhà
- ·Soi kèo phạt góc Sociedad vs Villarreal, 03h00 ngày 14/01
- ·Nhận định, soi kèo Brentford vs Plymouth Argyle, 22h00 ngày 11/1: Dưỡng sức
- ·Nhận định, soi kèo Monza vs Fiorentina, 2h45 ngày 14/1: Tiếp đà sa sút
- ·Siêu máy tính dự đoán Atletico Madrid vs Osasuna, 22h15 ngày 12/01