Tôi vào quán cà phê gần đấy ngồi chờ chủ nhân chiếc điện thoại tới. Nàng xuất hiện trong chiếc váy màu cam rực rỡ, tóc búi cao, khuôn mặt trông rất dễ mến. Tôi đùa nàng:
- Nếu em chưa có người yêu thì anh mới trả điện thoại.
- Em chưa có.
- Vừa hay anh cũng đang độc thân.
Nàng cười, nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai mặc dù ngoài kia hoàng hôn đang dần buông xuống. Trong lòng tôi lúc đó liền nhanh chóng lên kế hoạch cho một tương lai có nàng.
Những tin nhắn mỗi ngày, những cuộc nói chuyện đêm khuya, và những cuộc hẹn vào tối cuối tuần đã khiến chúng tôi ngày một gần thêm, hiểu nhau thêm.
Vì điều kiện công việc, chúng tôi không có nhiều thời gian để gặp nhau. Tối cuối tuần được coi là một điểm hẹn. Lần gặp nào nàng cũng khiến tôi bất ngờ về cách ăn mặc mới mẻ lạ lẫm, lối nói chuyện thông minh dí dỏm.
Lần gặp nào đến lúc chia tay tôi cũng thấy còn tiếc nuối. Tôi đã yêu nàng, say như điếu đổ. Sáu tháng sau buổi chiều định mệnh ấy, tôi ngỏ lời cưới nàng.
"Cưới vợ phải cưới liền tay", ông bà ta đã nói rồi, huống gì tôi đã ba mươi, nàng cũng suýt soát sắp ba mươi. Nhiều khi tôi trêu nàng, rằng tại sao nàng xinh đẹp, đáng yêu và phong cách là thế mà ở tuổi này vẫn còn phòng không, có phải là định mệnh an bài nàng là để dành cho tôi không. Nàng cười phá lên: "Từ nhỏ tới giờ chỉ có hai người khen em đẹp, đó là mẹ em và bây giờ là anh".
Ngày cưới diễn ra êm đẹp yên vui, cô dâu rạng ngời bên chú rể hân hoan. Ai cũng nói chúng tôi trời sinh một cặp. Khỏi phải nói, đó là ngày đẹp nhất, hạnh phúc nhất đời tôi.
Trong lúc chờ nàng tắm, tôi thảnh thơi nằm trên giường ngắm nhìn ảnh cưới. Vậy là từ nay tôi có vợ rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ có con. Rồi tôi sẽ làm cha. Nghĩ thôi đã thấy lòng ngập tràn hạnh phúc.
Nàng từ nhà tắm bước ra, mái tóc dài ướt nhẹp: "Anh sấy tóc cho em nhé". Được thôi, tôi bật dậy. Nàng ngồi ở ghế, quay lưng lại, nhưng gương mặt người phụ nữ trong gương là ai thế?
Vẫn là nàng, chỉ có điều sao mà nó khác quá nhiều. Làn da nàng ngăm đen, đôi chân mày thưa thớt mờ nhạt, bờ môi trắng nhợt... Mọi đường nét trên khuôn mặt nàng đều không có gì gây ấn tượng, thậm chí, nếu khắt khe, nhan sắc nàng chỉ đạt đúng điểm trung bình.
Tại sao lại như thế, tại sao chỉ sau một đám cưới, vợ lại khác xa người yêu như thế này. Như thể mắt tôi trước có gì đó che mờ lại, nay mới sáng hẳn ra để nhìn rõ.
Thấy mặt tôi bần thần, vợ liền hỏi:
- Anh sao thế?
- À, chỉ là, anh thấy em hơi khác so với mọi khi.
-Vì em không trang điểm đúng không?
Đúng rồi, không phải mắt tôi bị mờ, mà chính là từ trước đến nay tôi chỉ gặp nàng những khi nàng đã trang điểm kĩ càng. Và trình độ trang điểm của nàng phải nói là bậc thầy che hết mọi khuyết điểm. Nàng đã đánh lừa thị giác của tôi. Đáng lẽ nàng nên làm nghề trang điểm chứ không phải là một nhân viên truyền thông.
Rồi tôi liền vừa sấy tóc cho nàng vừa nghĩ, nếu tôi nhìn thấy dung nhan thật của nàng ngay từ đầu liệu tôi có yêu nàng không? Nàng tuy không đẹp nhưng xét cho cùng nàng thông minh, hài hước và đáng yêu mà.
Một người phụ nữ không có vẻ bề ngoài xinh đẹp, họ vẫn có cách làm cho mình rạng rỡ lên bằng trang điểm. Nhưng một người phụ nữ nhạt nhẽo và vốn sống nghèo nàn thì có cách nào để trở nên thú vị được không. Vậy nên, dù có biết trước nàng không được đẹp, có lẽ tôi vẫn sẽ yêu nàng.
Cũng như lúc này khi nhìn nàng trong vai trò là vợ tôi, gương mặt không hề có một chút phấn son nào che đậy, tôi chỉ có chút lạ lẫm mà thôi chứ không hề bớt yêu nàng.
Hóa ra là thế, hóa ra là những người đàn ông nói rằng "vẻ bề ngoài không quan trọng" khi người họ yêu không được xinh đẹp là lời nói thật lòng của họ chứ không phải nói phét như tôi từng nghĩ.
Vì khi chúng ta yêu thực sự một người, không chỉ yêu vẻ bề ngoài mà là yêu tất cả những thứ thuộc về người ấy. Với phụ nữ, vẻ đẹp nhân cách và trí tuệ chính là thứ trang sức tô điểm lộng lẫy hơn cả phấn son bên ngoài.
Theo Dân trí
Tôi đến với công ty khi công ty còn chưa lớn mạnh và tầm cỡ như bây giờ. Thế nhưng, vì yêu công việc, lại được tạo điều kiện hết mức để làm việc nên gần như cả tuổi thanh niên của mình, tôi cặm cụi với công việc ở đây. Yêu công ty còn hơn cả bản thân mình. Dốc hết sức để góp phần xây dựng công ty lớn mạnh.
Vì thế, dần dần, từ một nhân viên nhỏ bé, tôi được các sếp tin tưởng, nể trọng, yêu quý rồi được thăng chức với các chức vụ lớn dần.
Nhưng, càng thăng chức, tôi càng vắt kiệt mình hơn cho công việc. Thậm chí, tôi đã nghĩ, sẽ không bao giờ tôi rời bỏ công ty này, vì tôi đã coi nó như một phần máu thịt của mình.
Vậy nhưng, gần đây, tôi lại gặp phải một chuyện rất đau lòng, rất khó nghĩ.
![]() |
Ảnh minh họa |
Đó là chuyện, gia đình chúng tôi đang gặp trục trặc, vợ chồng cãi vã, giận dỗi không nói với nhau nửa lời. Tôi thì thất vọng về chồng nên càng chán nản.
Giữa lúc này, công ty con, nơi tôi làm việc lại có sếp mới. Qua đánh giá, tôi biết, sếp mới là người rất có năng lực, rất thông minh. Chỉ có điều, vì sếp mới về, chưa hiểu rõ mọi việc trong công ty nên việc điều hành công ty chưa được trơn tru.
Vì thế, sếp thường nhờ đến tôi để nắm mọi việc. Đồng thời, làm việc cùng với tôi trong những dự án mới được giao. Vậy nên, những buổi làm việc chung cùng sếp cho tới tận tối muộn cũng nhiều hơn.
Dần dần, không biết có phải tâm lý đang chán chồng, hay vì lâu lắm mới được gặp và làm việc chung với một người đàn ông tài giỏi, thông minh lại rất hợp gu, rất tâm lý với mình hay không mà tôi bị say nắng thực sự.
Không may cho tôi là, sếp của tôi là người thông minh nên đã sớm nhận ra. Vì thế, anh lảng tránh tôi. Không còn gọi tôi làm việc chung nữa.
Tôi thấy vậy thì tự ái nên cũng làm mặt lặng thinh, không còn quan tâm đến sếp nữa.
Cho đến 1 ngày, anh gọi tôi lại, bàn về một dự án. Chúng tôi bàn bạc hăng say đến mức trời đã tối khuya, các nhân viên trong công ty đã về từ lúc nào, chỉ còn lại hai chúng tôi.
Lúc này, anh tiến lại gần tôi, rất gần và muốn tôi phá bỏ giới hạn. Tuy nhiên, giữa lúc gần như bị cuốn theo cám dỗ thì tôi sực tỉnh. Tôi nhớ đến những đứa con của tôi, và những đứa con của anh.
Thế là, tôi bỏ chạy.
Hôm sau, tôi không đến làm mà gửi đơn xin thôi việc rồi ở nhà quây quần bên các con. Nhưng, ngay chiều hôm đó, tôi nhận được điện thoại từ các sếp trên tổng và điện thoại của sếp tôi, mong tôi quay trở lại làm việc. Không những thế, anh còn đến tận nhà, nói chuyện với vợ chồng tôi. Bảo, các sếp trên tổng, yêu cầu bằng mọi giá phải khiến tôi quay trở lại. Vì thế, nếu tôi không quay trở lại thì đồng nghĩa với việc, anh sẽ gặp rắc rối.
Vốn là người trọng tình cảm nên tôi mủi lòng và quyết định trở lại. Tuy nhiên, sau khi trở lại, tôi thấy anh khác lạ vô cùng.
Một mặt anh ngọt nhạt lấy lòng tôi để khai thác tôi về mọi thứ trong công ty. Mặt khác anh ra sức nghiên cứu các dự án.
Rồi, khi đã nắm được mọi thứ trong tay tôi, anh bắt đầu quay lưng với tôi, gạt tôi ra khỏi tất cả các dự án mới. Thậm chí, các dự án tôi đang triển khai, anh cũng lấy lại và giao cho người khác. Các cuộc họp quan trọng, anh cũng không chỉ đạo triệu tập tôi. Bỏ tôi ra ngoài mọi việc của công ty, biến tôi thành một kẻ vô công, vô quyền.
Tôi thấy vậy thì giận dữ lắm. Tôi tìm gặp anh để nói chuyện và hỏi cho rõ ngọn ngành. Nhưng anh xảo trá đến mức, vẫn ngọt nhạt để xoa dịu tôi. Nhưng sau đó vẫn không trọng dụng tôi, biến tôi thành kẻ nhàn rỗi nhất công ty.
Vì thế, tôi rất buồn chán. Tôi chỉ muốn nghỉ việc để chuyển sang một công ty khác vì với năng lực của tôi, tôi sẽ không lo bị thất nghiệp. Tuy nhiên, tôi cũng rất yêu công ty này, yêu công việc này, nên tôi không hề muốn rời xa nó.
Nhưng để ở lại, và được làm việc như xưa, tôi phải làm gì bây giờ ?
Ngọc Quyên
(Hà Nội)
" alt=""/>Bị sếp chơi xấu vì từ chối 'chuyện tình cảm'