Nhận định, soi kèo Smouha vs Al Masry, 21h00 ngày 27/2: Phản kháng quyết liệt
相关文章
- 、
-
Nhận định, soi kèo Shanghai Port vs Changchun Yatai, 18h35 ngày 28/2: Cửa trên ‘ghi điểm’ -
Tức nghẹn vì con dâu ăn uống không mời, sáng ngủ 8h mới dậyCon dâu tôi tốt nghiệp một trường đại học có tiếng ở Hà Nội, năm nay 24 tuổi. Cháu làm dâu nhà tôi được hơn 1 năm. Hiện các con vẫn kế hoạch, chưa sinh em bé.
Cuối năm ngoái, chúng tôi dồn tiền mua cho 2 con một căn chung cư để các con đỡ phải thuê trọ. Thỉnh thoảng vợ chồng tôi mới đến chơi, mang cho các con ít đồ ăn sạch ở quê.
Đợt này, do dịch bệnh, tôi kẹt lại Hà Nội từ hơn 2 tháng nay. Việc sống chung lâu ngày mới khiến tôi nhận ra rằng, con dâu có rất nhiều điểm khiến tôi thấy không hài lòng.Mỗi ngày, con trai tôi đều phải đến công ty làm. Con dâu thì được làm tại nhà. Tuy nhiên, hôm nào cháu cũng dậy sau 8h, không bao giờ dậy sớm để cùng chồng và mẹ chồng chuẩn bị bữa sáng.
Có hôm, tôi và con trai nấu xong, tôi gọi ra ăn, cháu còn vùng vằng: "Lần sau đừng ai gọi con dậy ăn sáng nữa, ở nhà này, việc ăn sáng là tự túc".
Thú thật, lúc đó tôi có chút tự ái. Nhưng sau nghĩ cháu phải thức đêm làm việc, sáng lại bắt dậy sớm thì tội nghiệp nên tôi không trách nữa.
Nhưng điều tôi không thể thỏa hiệp là việc con dâu tôi không có thói quen mời khi ăn dù là trong bữa cơm với cả nhà hay lúc cháu ăn hoa quả, quà vặt giữa buổi.
Tôi góp ý với cháu nhưng cháu nói, tôi nên nghĩ thoáng ra để gia đình vui vẻ. Cháu còn cho rằng, việc mời nhau trước khi ăn là thủ tục rườm rà, cần phải gạt bỏ. "Đã là người trong nhà thì cứ thấy đói là ăn, thèm là ăn, không phải mời". Cháu còn nói, người trẻ bây giờ đều thế chứ không phải cháu là ngoại lệ.
Có lần, bà hàng xóm sang chơi với tôi. Do đang dở câu chuyện nên bà ấy ngồi đến quá trưa. Con dâu tôi chẳng nói chẳng rằng, xới một bát cơm và chút thức ăn rồi mang vào phòng, ăn một mình.
Bà hàng xóm thấy vậy thì ngượng, tưởng con dâu tôi tỏ thái độ không hài lòng vì bà ấy ngồi quá lâu. Nhưng khi bà ấy về, cháu cũng không nói gì với tôi. Ăn xong bát cơm của mình, cháu bổ 1 đĩa hoa quả, rồi lấy một ít mang vào phòng riêng, một ít cháu để trên bàn ăn (chắc phần cho tôi).
Hôm ấy tôi giận nên không ăn cơm, cũng không tự ý động vào đĩa hoa quả trên bàn.
Chiều tối con trai tôi đi làm về, thấy đồ ăn buổi trưa còn nhiều, cháu hỏi vợ thì con dâu tỏ ý trách tôi. Cháu nói với chồng: "Mẹ khó chịu chuyện em ăn không mời, nhưng em kệ. Như thế cho mẹ quen". Con trai tôi bảo: "Một câu mời có gì khó khăn mà em phải đối đầu với mẹ?" nhưng con dâu tôi vẫn kiên quyết giữ quan điểm của mình.
Bây giờ tôi thấy rất buồn. Tôi viết tâm sự này để nhờ mọi người tư vấn giúp tôi. Có phải tôi quá cổ hủ hay do con dâu tôi quá vô tư?Độc giả:Lê Thị Thanh
Mẹ vợ thích can thiệp vào cuộc sống của vợ chồng tôi
Không chỉ là người thích nhúng tay vào việc của con cái, mẹ vợ tôi còn cư xử thiếu tế nhị, độc tài, và có lúc thô lỗ, tôi nên nói sao để vợ hiểu mẹ cô ấy có ảnh hưởng không tốt đến gia đình?
"> -
Chồng thất nghiệp, vợ khinh ra mặt!Tôi vẫn luôn cho rằng, vợ sẽ hiểu và thông cảm cho mình, sẽ luôn bên tôi lúc khó khăn. (ảnh minh họa)
Nghe cô hàng xóm nói vậy, vợ tôi bĩu môi: Giờ anh ấy thất nghiệp, không kiếm ra tiền nên phải làm hết việc nhà là chuyện đương nhiên. Ở nhà ngồi chơi xơi nước, còn dám nói gì, nếu nói chị cho biết tay. Chị kiếm tiền nuôi cả nhà, sao anh ấy dám kêu ca chứ…
Vốn chỉ định sang gọi vợ về ăn cơm, tôi thật không ngờ lại nghe được từ miệng vợ mình những câu như thế. Thì ra, trong mắt cô ấy, giờ đây tôi chỉ là thằng chồng ăn bám, không có quyền, có thế gì trong gia đình. Không còn can đảm để nghe tiếp, tôi vội vã về phòng, sai con sang gọi mẹ.
Tối đó, ngồi ăn cơm với vợ con mà tôi chẳng thể cảm nhận được vị gì. Xong bữa, tôi đi rửa bát, lau nhà như thường lệ rồi lấy cớ đi gặp bạn để ra ngoài. Tôi cần thời gian, cần không gian để “tiêu hóa” và chấp nhận những lời vừa nghe được từ người vợ mà lâu nay tôi vẫn yêu thương, trân trọng.Tôi vốn là kỹ sư xây dựng, đầu tháng 7 năm nay, do khó khăn, công ty tôi sáp nhập với một công ty khác. Một lượng nhân sự lớn bị cắt giảm và tôi nằm trong số đó.
Thất nghiệp có ai muốn đâu. Vợ chán một, tôi còn chán mười. Ăn rồi ở nhà đi vào, đi ra chẳng biết làm gì. Ngày ngày làm hồ sơ xin việc, đi phỏng vấn mà chẳng có kết quả. Gặp ai cũng được hỏi: Hôm nay anh không đi làm à? Quan tâm thì người ta mới hỏi, nhưng được hỏi, tôi lại chán vô cùng.
Thời gian đầu thất nghiệp, mỗi lần tôi đi phỏng vấn về chờ mãi mà không thấy người ta gọi điện, vợ còn an ủi, động viên. Nhưng sau hơn một tháng mà thấy tôi chưa tìm được việc, cô ấy bắt đầu khó chịu ra mặt.
Tôi thông cảm cho vợ, lương cô ấy cũng khá (hơn 8 triệu), nhưng giờ đây phải lo cho cả nhà thì không thấm vào đâu. Tiền nhà, tiền ăn, tiền học cho con, chắt chiu lắm may ra đủ. Thấy vợ suốt ngày kêu ca thiếu tiền, tôi bảo cô ấy rút tiền tiết kiệm ra tiêu thì cô ấy gắt: Bòn chài mãi mới được từng đó, rút ra tiêu thì khi nào mới bù lại được. Anh thì không biết khi nào mới đi làm, thôi thà cứ vay chỗ này, đập chỗ kia còn hơn.
Thất nghiệp, tiền không có nên thỉnh thoảng vợ cáu bản, gắt gỏng, tôi đều nhịn. Tôi nghĩ, cô ấy lo lắng chi tiêu trong gia đình, áp lực công việc cộng thêm phải tính toán tiền nong nên cáu gắt cũng là thường tình.
Để giảm áp lực cho vợ, tôi lo hết mọi việc trong gia đình. Trước đây, hai vợ chồng đi làm thì chúng tôi cùng nhau chia sẻ việc nhà. Bây giờ thất nghiệp, tôi cố gắng làm hết mọi việc, từ tắm cho con, giặt giũ, lâu nhà, rửa chén, nấu ăn… Hầu như, cô ấy đi làm về không phải động vào việc gì.
Thời gian đầu, vợ còn giúp tôi rửa bát. Sau một tháng thấy tôi vẫn chưa tìm được việc, thì rửa bát cô ấy cũng kệ. Cô ấy bảo: Hôm nay em hơi mệt, anh rửa bát giúp em nhé. Thế nhưng, từ sau hôm đó, ngày nào cô ấy cũng kêu mệt, và việc rửa bát, dọn dẹp sau bữa ăn tôi hoàn toàn phụ trách.
Thực ra, tôi thấy cũng bình thường. Hồi còn đi làm, việc nhà vợ vẫn lo là chính, tôi chỉ phụ giúp. Bây giờ tôi ở nhà, cả ngày chơi thì làm hết việc nhà, cho cô ấy có thời gian nghỉ ngơi cũng là điều nên làm.
Tôi vẫn luôn cho rằng, vợ sẽ hiểu và thông cảm cho mình, sẽ luôn bên tôi lúc khó khăn. Việc cô ấy dạo này hay cáu gắt cũng chỉ là áp lực do công việc và cuộc sống khó khăn. Tôi thật không ngờ, tôi mới thất nghiệp được 3 tháng, mà trong con mắt vợ tôi, giờ đây tôi chỉ là một tên ăn bám vợ, không được quyền phát ngôn.
Hèn gì, hồi đầu tháng 9, khi con gái vào lớp 1, vợ tôi tự quyết cho con theo học trường nào mà không thèm hỏi ý kiến tôi. Trước đây, khi con đi mẫu giáo, hai vợ chồng cũng bàn bạc mãi mới thống nhất. Hèn gì, hôm vừa rồi lớp cô ấy kỷ niệm 10 năm ngày ra trường, cô ấy cũng không bảo tôi đi cùng. Trước đây, mỗi lần họp lớp hay tụ tập bạn bè dù là của ai, hai vợ chồng tôi luôn song hành có mặt… Bây giờ tôi mới hiểu, tôi không còn là người chồng mà cô ấy tự hào, không còn là người chủ gia đình trong con mắt của cô ấy nữa rồi…
Tôi thật không hiểu, dù tôi thất nghiệp 3 tháng, nhưng cuộc sống của vợ chồng tôi cũng đâu quá khó khăn. Trước đây, lương của tôi mỗi tháng cũng trên dưới 15 triệu; số tiền tiết kiệm của hai vợ chồng cũng không phải là nhỏ. Vì sao, cô ấy không lấy ra tiêu để giảm bớt áp lực kinh tế, mà cứ chỉ lấy lương của mình trang trải mọi việc, rồi cho mình cái quyền coi thường, khinh rẻ chồng như vậy?
(Theo Khampha.vn)"> -
Nhà chồng tôi nằm giữa một con phố nhỏ trong thị trấn yên bình, chẳng ở gầnbến sông nên đương nhiên quanh đó chẳng có chiếc cầu nhỏ cong cong ...