- Sau 6 năm trình diễn lại “Thu cuối”,ạchộisongcatậpMrTthắngtriệunhờhátlạihitThucuốisaunălịch thi đấu fa rapper Mr. T cùng bạn diễn khiến cho cả sân khấu Nhạc hội song ca mùa 2 bùng nổ và lội ngược dòng tham dự vòng bán kết của chương trình.
- Sau 6 năm trình diễn lại “Thu cuối”,ạchộisongcatậpMrTthắngtriệunhờhátlạihitThucuốisaunălịch thi đấu fa rapper Mr. T cùng bạn diễn khiến cho cả sân khấu Nhạc hội song ca mùa 2 bùng nổ và lội ngược dòng tham dự vòng bán kết của chương trình.
Ban đầu người đẹp sinh năm 1988 dự định đi nghỉ cùng cả gia đình. Tuy nhiên do ông xã cô bận rộn với việc kinh doanh nên cuối cùng chỉ có cô và con trai lên đường khám phá Hàn Quốc vào mùa thu. |
Trong chuyến kéo dài gần một tuần lễ, Phí Thùy Linh đã đưa con trai ghé thăm một số địa danh như: làng cổ Bukchon Hanok, suối Cheonggyecheon, công viên Lotte World... |
Hoa hậu Áo dài 2018 cho biết, cô đi du lịch ở Hàn Quốc rất nhiều lần (đây là lần thứ 5) nên khá thông thuộc về đường phố Seoul cũng như các điểm vui chơi, mua sắm và ăn uống. Lần này có cậu con trai Bean đi cùng, hai mẹ con dành rất nhiều thời gian vui vẻ bên nhau. Bean tỏ ra rất hào hứng khi lần đầu được mặc trang phục Hanbok. Cậu nhóc cũng không quá kén ăn uống và hợp với các món ăn ở xứ sở kim chi. |
Nói về kinh nghiệm du lịch nước ngoài cùng con nhỏ, Phí Thùy Linh chia sẻ: "Nhiều người thắc mắc vì sao tôi lại dũng cảm mang con còn rất nhỏ đi chơi xa vì sợ sẽ gặp nhiều khó khăn, con sẽ mệt. Thế nhưng tôi không thấy vất vả gì mà ngược lại, rất hạnh phúc khi có nhiều thời gian vui đùa cùng con để vun vén tình cảm và tạo những kỷ niệm đẹp cho con. Năm ngoái tôi từng đưa con trai thứ hai - bé Bun - khi đó mới 1 tuổi sang Seoul du lịch". |
Để chuẩn bị cho chuyến đi, Hoa hậu book vé máy bay từ sớm để có giá tốt, book khách sạn trong trung tâm Seoul để thuận tiện cho việc di chuyển. Cô thường chọn khách sạn ở các khu phố Dongdaemun, Myeongdong, Insadong, gần với những điểm ăn uống, mua sắm. "Ngoài việc chuẩn bị quần áo ấm cho con trai, tôi còn mang theo thuốc dự phòng như hạ sốt, men tiêu hoá, nước muối sinh lý, thuốc ho, băng cứu thương, sát khuẩn... để phòng trường hợp con trai bị cảm lạnh, khó tiêu hoặc bị trầy xước tay chân do chạy nhảy", cô nói. |
Hai mẹ con Phí Thùy Linh chủ yếu di chuyển đến các điểm thăm quan bằng tàu điện, vừa tiết kiệm chi phí, lại tránh được tắc đường vào giờ cao điểm. Hơn nữa, cô thích cảm giác được hòa mình vào nhịp sống của người dân Seoul. Riêng về chuyện ăn uống, người đẹp và con trai đều yêu thích ẩm thực Hàn Quốc. Cả hai tranh thủ ăn thịt nướng, nhiều món ăn đường phố như kem, hạt dẻ, khoai lang, các loại bánh... |
Từ sau khi đăng quang Hoa hậu Áo dài 2018, cuộc sống của Phí Thùy Linh trở nên bận rộn hơn. Cô luôn cố gắng sắp xếp thời gian để hoàn thành tốt mọi vai trò. Ông xã cô - doanh nhân Mạnh Cường - luôn ủng hộ vợ tham gia hoạt động nghệ thuật. |
Đến Hàn Quốc nửa cuối năm 2018, du khách cảm nhận sự phấn khích và tình yêu của người dân Hàn Quốc dành cho các lễ hội của họ: Lễ hội Bùn Boryeong; Lễ hội hoa Sen Buyeo Seodong; Lễ hội nước Jangheung, Lễ hội âm nhạc Incheon Pentaport Rock…
" alt=""/>Phí Thùy Linh chia sẻ kinh nghiệm du lịch Hàn Quốc cùng con trai nhỏGặp chúng tôi trong buổi chiều mưa phùn lạnh, Lý Láo Lở vừa hoàn thành một chuyến giao khoai môn sạch tới tay khách hàng. Anh đang đưa nông sản do bà con dân bản ở xã A Mú Sung (Bát Xát, Lào Cai) sản xuất tới người tiêu dùng ở Thủ đô.
Lở trầm tư hơn khi nhắc về quá khứ, thời điểm anh mất đi đôi tay của mình.
![]() |
Chàng cử nhân trên hành trình giao nông sản đến khách hàng |
"Tai nạn xảy ra vào năm 2003, khi tôi học lớp 8 ở trường nội trú. Lần đó, tôi vác thanh sắt dựng sân khấu để tổ chức văn nghệ, khi đi vào cổng trường, do vướng vào dây điện cao thế, tôi bị điện giật bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy đôi tay tôi không còn cảm giác. Bác sĩ nói phải cắt hai bàn tay để không gây hoại tử các bộ phận khác", anh nhớ lại.
Quá sốc sau tai nạn, Lở nhốt mình trong nhà suốt một thời gian dài. Mặc cảm về thân thể bị khiếm khuyết, anh dường như không giao tiếp với người lạ và luôn né tránh khi ai đó gợi lại ký ức về ngày xảy ra tai nạn.
Anh trầm ngâm: "3 năm, tôi đóng mọi cánh cửa của cuộc đời mình. Lúc đó, các sinh hoạt đều rất khó khăn. Nhưng tôi bắt buộc phải làm quen với việc đã bị mất đi hai bàn tay. Dần dần tôi có thể phụ gia đình những công việc hằng ngày như thổi cơm, quét nhà... Đến năm 2006, tôi quyết định trở lại trường học".
Lở làm quen với cây bút lần hai, học tiếp lớp 8 cùng các học sinh nhỏ tuổi hơn.
Vượt qua những mặc cảm, khó khăn chàng trai người Dao Đỏ thi đỗ trường THPT. Sau đó, anh tiếp tục con đường học vấn ở trường ĐH Khoa học - Xã hội và Nhân văn.
... Đến hành trình "giải cứu” khoai môn
Năm 2016, Lý Láo Lở tốt nghiệp trường ĐH Khoa học Xã hội & Nhân Văn Hà Nội với tấm bằng loại giỏi. Khó khăn trong việc xin việc làm khi cơ thể có những khiếm khuyết, anh quyết định đi giao hàng thuê cho một công ty thực phẩm tại Hà Nội.
Quá trình làm việc, Lở tình cờ đọc được một bài quảng cáo trên mạng xã hội. Thông tin này đã khiến anh phải suy nghĩ. Theo đó, mẩu tin này rao bán khoai môn với giá 35.000 đồng/kg.
Thấy giá cả đắt đỏ mà chưa biết chất lượng có đảm bảo như quảng cáo hay không, trong khi tại quê anh cũng có nhiều hộ trồng khoai môn trên núi rất sạch nhưng không có đầu ra tiêu thụ.
Thương dân bản quẩn quanh trong nghèo đói, Lở đã có ý tưởng gom khoai môn của bà con rồi nhờ xe chuyển xuống Hà Nội để bán.
![]() |
Ý tưởng của anh xuất phát sau khi đọc một mẩu tin quảng cáo trên mạng |
Anh bắt tay thử nghiệm bằng cách gọi điện về quê nhờ người thân gom khoai môn của các gia đình và chuyển qua xe khách xuống Hà Nội, tập kết tại phòng trọ rồi đăng bán trên facebook cá nhân.
Thông tin về chàng trai người Dao Đỏ mất hai bàn tay 'giải cứu' nông sản cho bà con dân bản sau khi đăng lên mạng xã hội đã khiến nhiều người chú ý. Nhiều khách đã đặt hàng ủng hộ, không chỉ dừng lại ở Hà Nội mà còn lan rộng đến tận một số tỉnh thành phía Nam.
Lở cho biết, mỗi kg khoai môn của người Dao Đỏ xuống tới Hà Nội có giá khoảng 18.000 - 20.000 đồng/kg, khi đến tay khách hàng có giá 25.000 đồng/kg. Khách hàng khẳng định, khoai môn của anh rẻ hơn và chất lượng đảm bảo.
“Từ khi bắt đầu “giải cứu” (khoảng 2 tuần nay), tôi đã bán được gần 2 tấn khoai. Hiện còn gần 500 đơn hàng khách đã đặt, số khoai môn của bà con còn khoảng 1,5 tấn, tôi sợ sẽ không đủ để phục vụ bà con”, anh cho biết.
Lở kể: "Mỗi ngày tôi dậy từ 6h sáng, tôi dùng xe máy chở theo những bao tải khoai môn giao tận tay khách hàng".
Từ kho hàng phòng trọ tại đường Ngọc Lâm (quận Long Biên, Hà Nội), khoai môn của anh được ship khắp các quận, huyện Hà Nội. Công việc đều đặn, mỗi ngày anh đi giao từ 25 - 30 đơn hàng, quãng đường anh chạy không ngày nào dưới 100 km.
Có những ngày hơn 22 giờ đêm mới về tới phòng, ăn vội và lại tất bật gom đơn, sắp hàng, chuẩn bị cho ngày hôm sau.
Nhiều người không khỏi ngạc nhiên khi biết dù mất hai bàn tay nhưng Lở vẫn lái xe máy, đi khắp các ngõ ngách Hà Nội để giao hàng.
Khi nhận được những thắc mắc như vậy, Lở cười rồi lý giải: "Do mất hai tay nên tôi không thể lái được xe máy bình thường mà phải nhờ thợ sửa xe, chế thêm các chức năng.
Tiệm sửa xe đã thêm hai tay giả vào tay lái, khi đi tôi cho tay vào lỗ tay giả là có thể điều khiển như bình thường".
![]() |
Chiếc xe máy giao hàng của Lở |
Chia sẻ về dự định trong tương lai, anh cho biết sau khi bán hết 3,5 tấn khoai môn cho bà con, anh sẽ tiếp tục chạy xe giao hàng.
Đợi khi tích cóp được một số vốn, anh sẽ về quê hướng dẫn bà con mở rộng mô hình nuôi gia súc, gia cầm sạch, trồng thực phẩm sạch và sẽ mở một cửa hàng kinh doanh thực phẩm sạch nho nhỏ để phục vụ người dân.
Chủ tịch UBND xã A Mú Sung (Bát Xát, Lào Cai) Ma Seo Củi cho biết: "Lở mất mẹ từ nhỏ, bố cũng mới mất hồi năm ngoái. Tôi khâm phục nghị lực vươn lên của chàng trai này, mất hai bàn tay vẫn có thể tốt nghiệp đại học”, ông Củi tâm sự.
Lãnh đạo xã A Mú Sung thông tin thêm, bản người Dao Đỏ mà Lở sinh sống ở thôn Pạc Tà có khoảng 30 hộ dân với khoảng hơn 100 nhân khẩu. Một năm gần đây, nhiều hộ đã bắt đầu trồng khoai môn trên diện tích khoảng 4 ha.
Do quy mô trồng còn nhỏ lẻ và chưa tìm được nguồn ra nên người dân chủ yếu trồng khoai để trong nhà ăn dần chứ không bán được. Khi được Lở gom bán giúp, mọi người ai cũng phấn khởi, tăng thêm thu nhập để Tết này no đủ hơn.
Từ câu chuyện chàng trai Lý Láo Lở 'giải cứu' khoai môn cho bàn con Dao Đỏ, Chủ tịch xã A Mú Sung đang xây dựng kế hoạch nhân rộng mô hình trồng khoai môn, tìm kiếm đầu ra cho bà con để canh tác ổn định.
Sau vụ tai nạn thảm khốc, chàng trai trẻ ở Bình Định quyết tâm đứng dậy làm lại cuộc đời. Trong chuyến ra miền Bắc học nghề anh, đã viết câu chuyện cổ tích ở đời thực.
" alt=""/>Chàng cử nhân bằng giỏi khuyết hai bàn tay làm shipper ở Thủ đôĐưa chồng đi họp lớp, vợ chứng kiến cảnh khó tin
Sau chuyến công tác, chồng tái mặt nghe giúp việc tiết lộ bí mật của vợ
Ngoại tình với nhân viên, sếp nữ bất ngờ vì câu nói của con gái 16 tuổi
Tôi sinh ra và lớn lên trong khu tập thể cũ của Hà Nội. Bố mẹ đều là công nhân lao động về hưu, cuộc sống giản dị.
Bố tôi hiền lành, chiều chuộng vợ con. Với tôi bố luôn là thần tượng. Vì vậy, lúc nào tôi cũng mơ ước sẽ tìm được người đàn ông yêu thương, chăm sóc mình như bố.
Sau đó tôi ra trường, đi làm và kết hôn với chàng trai con nhà danh giá ở khu phố cổ. Buồn một nỗi, nhà chồng luôn tỏ ra khinh thường bố mẹ tôi vì nghèo.
Chồng tôi thương vợ, hiền lành nhưng sợ bố mẹ đẻ. Lắm lúc tôi cảm giác anh quá nhu nhược, không có lập trường.
Làm dâu trong gia đình đó, tôi luôn bị lép vế, hạch sách đủ đường. Bất kể lỗi dù nhỏ xíu mẹ chồng cũng làm ầm lên, mang ra chì chiết, chê trách tôi với họ hàng. Tôi đi làm lương thấp, chỉ đủ tiền mua sữa, học hành và sinh hoạt gia đình, thực sự chưa bao giờ dư dả.
Chồng tôi thu nhập cao nhưng được bao nhiêu, mẹ chồng tôi quản lý hết. Tôi ấm ức, yêu cầu chồng cho mình giữ một phần nhưn anh không đồng ý.
Anh bảo, từ thời thanh niên, mẹ đã giữ giúp tiền. Giờ có vợ con, bà vẫn lo cho hàng ngày, có nhà cửa đàng hoàng, còn đòi hỏi gì.
Nghe chồng nói câu này, tôi sa sầm mặt mũi. Đúng là vợ chồng tôi ở với bố mẹ, không phải lo nhà cửa. Thế nhưng, mọi thứ từ tiền điện, nước đến đồ ăn, thức uống, mẹ chồng toàn để tôi chi. Mang tiếng dâu nhà giàu mà tôi luôn trong tình cảnh chưa hết tháng đã hết tiền.
Tôi kêu ca, than thở rằng mình lương thấp, muốn chồng đóng góp cùng, mẹ chồng tôi đáp: "Tiền chồng chị để lo những việc đại sự".
Chán nản, tôi bỏ về nhà bố mẹ đẻ khóc lóc, đòi ly hôn chồng, bố tôi thở dài, khuyên tôi bình tâm.
5 năm trước, bố tôi bị ốm, đi cấp cứu, phải mổ gấp. Bệnh viện yêu cầu gia đình đóng số tiền khá lớn. Anh em tôi chạy vạy khắp nơi, gom góp vẫn không đủ, tôi đánh tiếng, vay bố mẹ chồng.
Mẹ chồng hỏi: "Con vay tiền đến bao giờ con trả? Tiền mẹ cho người ta vay ngoài còn có lãi, chứ cho con vay chỉ có thâm hụt đi".
Cuối cùng bố mẹ chồng thẳng thừng tuyên bố không cho vay khiến tôi thất vọng. Tình thế cấp bách, mẹ tôi phải cầm cố giấy tờ nhà cho người ta mới đủ tiền mổ cho chồng. May mắn, ca phẫu thuật thành công, bố tôi qua cơn nguy kịch.
Tôi và anh trai cố gắng dành dụm, trả hết khoản nợ, lấy giấy tờ nhà về. Năm đó, khu tập thể nhà tôi được nhà nước cho xây dựng lại thành chung cư cao cấp.
Từ căn hộ nhỏ nhà tôi được nhận căn hộ rộng 100m2, 3 phòng ngủ. Ở một thời gian, bố mẹ tôi quyết định bán đi mua ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, còn đâu cho hai đứa con lấy vốn làm ăn. Tôi dùng số tiền đó đầu tư bất động sản và bán hàng online.
Sau 3 năm, tôi đã có trong tay số tiền kha khá. Số tiền đó tôi mua một căn hộ xinh xắn và chiếc ô tô nhỏ làm phương tiện đi lại. Nhà chồng nhìn tôi bằng con mắt khác hẳn. Họ ngọt nhạt, thay đổi thái độ với con dâu.
Tôi cũng chẳng thấy vui vẻ hơn. Từ ngày họ từ chối cho tôi mượn tiền cứu bố, trong lòng tôi đã có sự tổn thương ghê gớm.
Gần đây, công việc làm ăn của bố mẹ chồng đổ bể. Bao nhiêu tiền bạc đều đội nón ra đi. Ông bà nội có vẻ khó khăn, không dám đi du lịch, mua sắm phung phí như trước.
Nhân ngày giỗ cụ bên nhà chồng, các chị em chồng ở xa đều tề tựu đông đủ. Tôi thực hiện vai trò dâu trưởng, tất bật lo toan sửa soạn.
Sau khi ăn cơm, bố mẹ tôi mời các thành viên ngồi lại, thông báo sắp tới ông bà xây nhà thờ tổ ở quê nhưng kinh tế eo hẹp. Họ đề nghị mỗi con đóng góp 200 triệu.
Cô em chồng nhìn tôi nói: "Vợ chồng em không dư dả gì, chắc không xoay sở được. Thôi việc trọng đại này, vợ chồng bác cả đứng ra lo liệu. Sau này bao nhiêu phúc, lộc các bác hưởng".
Mẹ chồng cũng vào hùa với con gái. Bà nói: "Con lo hết được thì tốt còn không coi như cho nhà vay. Xong xuôi mọi người sẽ góp lại trả cho con".
Tôi đưa mắt nhìn chồng, anh ngồi im, cúi gằm mặt xuống, không phản ứng gì. Tôi thừa hiểu, họ đã bàn bạc nhau từ trước nên mới kẻ tung, người hứng như vậy.
Không thể nín nhịn thêm nữa, tôi đáp: "Thưa bố mẹ, con may mắn ăn nên làm ra nhưng mang tiền đi đầu tư hết, chưa có lãi. Giờ trong người có đồng nào đâu.
Hơn nữa, bao năm nay, chồng con làm lương lậu bao nhiêu, mẹ đều giữ hết, tính đến giờ, số tiền đó không phải nhỏ. Mẹ bảo cầm giúp để lo việc đại sự.
Nhẽ ra, con phải là người quản lý nhưng vì tôn trọng mẹ và chồng nên con không ý kiến. Bây giờ mẹ dùng số tiền đó xây dựng, coi như đó là phần vợ chồng con đóng góp.
Trước bố con ốm nặng, thập tử nhất sinh. Khi ấy túng bấn quá con mới cần vay nhưng mẹ lại từ chối. Giờ bố mẹ khó khăn nhưng cô chú và mọi người vẫn ít nhiều đóng góp được. Đâu cần phải vay mượn con".
Tôi dứt lời, bố chồng lặng người đi, không dám phản ứng. Mấy cô em chồng len lén lấy cớ bận, kéo chồng con ra về.
Mẹ chồng thì la lối om sòm, mắng tôi bạc bẽo, hỗn láo. Bà tuyên bố, đuổi luôn hai mẹ con tôi ra đường. Chồng tôi theo vợ coi như từ mẹ, ở với mẹ chấp nhận ly hôn vợ.
Chồng tôi giục vợ xin lỗi mẹ, nhượng bộ bỏ tiền ra xây nhà thờ. Giờ anh bên tình, bên hiếu, rất khó xử.
Bao nhiêu năm tôi khổ sở, bị khinh rẻ, đến lúc làm ra tiền thì nhà chồng lại dòm ngó vào. Tôi tức điên lên, thu dọn quần áo, đưa con về căn hộ chung cư sống.
Chồng tôi nói rằng không bao giờ bỏ vợ, chỉ xin tôi đừng nóng giận, mất khôn. Dần dần hai vợ chồng tìm cách tháo gỡ.
Theo các độc giả, tôi làm vậy có quá đáng không sau tất cả những gì bên nhà chồng đối xử với mình? Xin hãy cho tôi lời khuyên, bởi lúc này tôi rất rối ren.
Mời độc giả tham gia bình luận gỡ rối cho các bài viết trong chuyên mục "Tâm sự" bằng cách nhập nội dung bình luận phía cuối bài và ấn nút "Gửi bình luận", hoặc gửi chia sẻ về địa chỉ email: Bandoisong@vietnamnet.vn (ghi chú tên bài viết). Các bài viết thú vị, có giá trị sẽ được chọn đăng trên chuyên mục và nhận nhuận bút từ Tòa soạn. Trân trọng cảm ơn!" alt=""/>Tâm sự: Nhà chồng chết điếng sau câu nói của nàng dâu ngoan hiền