Cuộc đua đốt rác để đào Bitcoin tại Mỹ
Sâu trong khe vực thuộc dãy Appalachian (Mỹ),ộcđuađốtrácđểđàoBitcointạiMỹtintuc24h Warren Rogers đứng trên một đống phế thải của nhà máy rửa than để lại. Trước đây, mỗi ngày xưởng rửa than này làm sạch hàng trăm tấn nhiên liệu để vận chuyển sang thành phố Belfry, bang Kentucky.
Giữa mùa đông giá rét, đội ngũ nhân công của ông phải làm việc liên tục trong vòng 10-12 tiếng chỉ để cải tạo nhà máy bỏ hoang trở thành xưởng chuyên dụng cho vận hành máy đào Bitcoin và các loại tiền điện tử khác.
“Chúng tôi đang biến than trở thành năng lượng số hóa”, Rogers, Giám đốc mảng chiến lược của công ty khai thác Bitcoin Blockware Solutions, chia sẻ.
Tuy nhiên, cơn khát năng lượng của những xưởng đào coin khiến cho nhiều người dân Belfty bức xúc. Không chỉ đốt than, nhiều nhà máy tái chế rác thải hoạt động ngày đêm tại đây khiến người dân còn không có nước sạch để uống.
Sống chung với rác thải
Từng là một nhà đầu tư mạo hiểm, nhưng những năm gần đây Rogers đã đi khắp dãy núi Appalachia để tìm ra địa điểm và nguồn năng lượng khai thác Bitcoin.
“Chúng tôi như sở hữu một chiếc máy in tiền và xây dựng cả một kho vàng lớn nhất thế giới”, Rogers chia sẻ khi đưa mắt nhìn sang một dãy dây điện đang kết nối với các nhà máy nằm la liệt trên dốc núi. Đây chính là nơi ông và đội ngũ vận hành dàn máy đào Bitcoin sản xuất từ Trung Quốc.
Kentucky nhanh chóng trở thành thánh địa mới của thợ đào Bitcoin tại Mỹ. Ảnh: Thomson Reuters Foundation. |
Một khi công trình hoàn thành, nhà máy của ông có thể tạo ra hơn 3 Bitcoin/ngày, trị giá khoảng 100.000 USD. Tuy nhiên, Blockware Solutions ước tính công xưởng sẽ sử dụng nhiều năng lượng hơn tất thảy nhà máy ở Belfry cộng lại.
Thời điểm các dự án về môi trường hạn chế hoạt động của ngành công nghiệp đào coin cũng chính là lúc xu hướng này manh nha phát triển ở Kentucky. Mỗi năm, mức năng lượng lĩnh vực này tiêu tốn tương đương với một quốc gia có diện tích như Malaysia, theo Đại học Cambridge.
Nhà kinh tế học Alex de Vries cho biết Kentucky là tiểu bang xả khí thải nhiều nhất nước Mỹ. Ông ước tính tổng lượng phát thải khí nhà kính (carbon footprint) ở đây đã đạt mức 3,1 triệu tấn/năm. Con số này tương đương với việc vận hành 650.000 phương tiện thông dụng.
"Chúng tôi như sở hữu một chiếc máy in tiền và xây dựng cả một kho vàng lớn nhất thế giới", Warren Rogers, Giám đốc chiến lược, Bitcoin Blockware Solutions
Điều này đã dấy lên nhiều mối lo ngại cho Lane Boldman, Giám đốc điều hành Ủy ban bảo tồn Kentucky. “Điều đáng lo là xu hướng đào coin này sẽ khuyến khích các nhà máy năng lượng cũ tiếp tục đốt nhiên liệu, xả thải ra môi trường”, bà chia sẻ.
Hiện, các mỏ đào coin đã có thể bắt gặp ở khắp nơi trong tiểu bang, từ những mỏ than cũ, những nhà máy dọc cao tốc, đến những khu công nghiệp tít trên dãy núi hay sâu trong các mỏ khí bị bỏ hoang.
Ngành đào Bitcoin liên tục xả thải ra môi trường, ảnh hưởng đến cuộc sống người dân. Ảnh: Thomson Reuters Foundation. |
Nhiều người dân tại Kentucky cũng không khỏi lo lắng trước hàng loạt những ảnh hưởng lên môi trường của ngành đào Bitcoin. “Thật vô lý khi ở Appalachia, chúng tôi còn chẳng có nước sạch để dùng nhưng lại sở hữu mỏ đào coin trị giá hàng triệu USD”, Nina McCoy, một giáo viên Sinh học sống ở Inez, chia sẻ.
Bà cho biết giờ đây người dân còn không dám tin vào nguồn nước uống hiện có. “Đừng dồn rác từ khắp mọi nơi về rồi đem đi đốt ở nơi chúng tôi đang sinh sống”, bà McCoy bày tỏ phẫn nộ.
“Nhiều người nói chúng hôi như rác, nhưng với tôi chúng có mùi tiền”, John Burke, đồng sở hữu của nhà máy đốt rác, cũng từng là chủ một cơ sở khai thác than chia sẻ.
Tháng 9/2021, Trung Quốc ban hành lệnh cấm toàn bộ các giao dịch và hoạt động đào Bitcoin do lo ngại các vấn đề về môi trường. Các nhà lập pháp ở New York cũng vừa công bố dự luật cấm khai thác tiền mã hóa vì ảnh hưởng đến mục tiêu về môi trường tại đây.
Thợ đào không ngớt tay
Tuy nhiên, trái ngược với những địa phương này, Kentucky lại là nơi thu hút tất cả thợ đào trên toàn thế giới.
Thượng nghị sĩ bang Kentucky Brandon Smith đã chu du khắp thế giới để rồi nhận ra rằng Kentucky là nơi “đắc địa” của các nhà máy khai thác tiền mã hóa. “Chắc chẳng nơi đâu có thể cạnh tranh lại với Kentucky trong mảng đào coin”, ông khẳng định.
Ông Smith vừa thành lập một nhà máy khai thác Bitcoin ở thành phố Inez, Kentucky vào tháng 2, đồng thời tham vọng biến tiểu bang thành điểm nóng cho ngành đào coin toàn cầu. “Chúng tôi muốn giương cờ kêu gọi các thợ đào đến với Kentucky”, ông chia sẻ.
Hàng loạt các nhà máy khai thác than bị bỏ hoang được trưng dụng làm xưởng đào Bitcoin. Ảnh: Thomson Reuters Foundation. |
Bên cạnh đó, nhiều cuộc tranh cãi đã nổ ra trước quan điểm chính những nhà máy khai thác Bitcoin sẽ tạo ra nhiều công ăn việc làm cho người dân, bù đắp khoảng trống khi ngành đào mỏ và các nguồn năng lượng khác suy tàn.
Năm 2016, ngành khai thác than tuyển dụng hơn 6.000 công nhân cho 1 mỏ, theo Nội các Năng lượng và Môi trường Kentucky. Trong khi đó, quy trình đào Bitcoin chỉ cần khoảng 12 nhân công cốt cán để canh gác và đảm bảo nhà máy ở Belfry hoạt động.
"Nhiều người nói chúng hôi như rác, nhưng với tôi chúng có mùi tiền", John Burke, chủ một nhà máy đốt rác cấp điện cho máy đào coin
Nhưng hiện nay, các mỏ than tại đây đã cắt giảm nhân sự xuống còn 4.000 thợ đào. Đây là mức giảm mạnh so với con số 50.000 thợ đào vào năm 1970. Do đó, các công nhân đào Bitcoin cho rằng chính họ đã giúp cho ngành công nghiệp địa phương thu hút thêm nhiều vốn đầu tư.
Nhà máy tại Belfry sẽ tuyển dụng khoảng 5-10 công nhân làm việc toàn thời gian với mức lương 23 USD/giờ, gấp 3 lần so với mức trung bình, Rogers cho biết.
“Cả đời tôi đã phải chứng kiến người thân trong gia đình còng lưng đào than”, Ethan Aslinger sống ở quận Harlan, Kentucky, chia sẻ. Gần đây, anh được công ty khai thác tiền điện tử PrimeBlock thuê để canh gác và bảo trì nhà máy đào coin tại đây. Mức lương khởi điểm 40.000 USD/năm là rất cạnh tranh so với những công việc thông thường ở đây, chàng trai cho biết.
Hodl Tarantula, một thợ đào Bitcoin tại Kentucky, tin rằng ngành công nghiệp này sẽ mở ra nhiều cơ hội kinh tế cho người dân. Ông nhìn nhận công việc này sẽ giúp cho dân thường có thể bước vào thị trường tiền mã hóa mà không cần phải thông qua các ngân hàng lớn, những công ty hay trợ cấp từ chính phủ.
Mặc dù không sở hữu một nhà máy nào nhưng ông là người hướng dẫn người dân ở đây thành lập các xưởng đào coin. “Đây mới chỉ là khởi đầu. Chúng tôi sẽ không bao giờ ngớt tay đào”, Hodl Tarantula khẳng định.
(Theo Zing)
Một quốc gia thiếu điện vì thợ đào Bitcoin
Nhiều vùng của Kazakhstan bị thiếu điện vì việc gia tăng khai thác tiền số tại nước này.
(责任编辑:Bóng đá)
下一篇:Nhận định, soi kèo Strasbourg vs Lille, 01h00 ngày 26/01: Ca khúc khải hoàn
“Có chuyện gì, cô cứ gọi bà ta đến đây.”
Giọng nói Chu Di cực kỳ bình tĩnh: “Chỉ e là không thể được.”
Mạnh Thiệu Tông mất hết kiên nhẫn, xua tay đuổi cô đi: “Cô bảo bà ta tự mình liên hệ với tôi. Còn tôi với cô không có chuyện gì để nói.”
“Mẹ tôi đã mất cách đây ba năm rồi.”
Không gian bỗng nhiên yên tĩnh một lúc.
Mạnh Thiệu Tông đơ người, nheo mắt nhìn cô, thật lâu sau đó mới thốt ra một câu: “Rốt cuộc là cô đang muốn giở trò gì?”
“Tôi thực sự đến để vay tiền.” Chu Di nhìn ông ta, “Đương nhiên ông có thể không cho tôi vay. Có điều nếu ông không cho, tôi cũng chỉ có thể dùng cách khác, chỉ sợ đến lúc đó ầm ĩ lên thì không được hay cho lắm…”
Mạnh Thiệu Tông đen mặt: “Cô có gan thì cứ ồn ào đến cửa nhà tôi đi…”
Chu Di nhẹ nhàng nhướng mày “Vốn dĩ tôi không định làm thế, nhưng ông lại gợi ý cho tôi…”
“Cô…”
“Tôi đã liên hệ rồi, đi làm người mẫu cho một họa sĩ, tranh của người ấy rất nổi tiếng, một bức có thể lên đến tám con số. Đến lúc đó tranh được bán ra, ai cũng sẽ biết người mẫu khỏa thân kia là gì của Mạnh Thiệu Tông…”
“Câm miệng!” Mạnh Thiệu Tông vội vã cắt ngang.
Ngữ điệu Chu Di trước sau vẫn nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng trong âm sắc lại biến hóa kỳ ảo như màn sương lạnh màu ngọc bích. Nói những câu không chút liêm sỉ là thế, nhưng lại sinh ra cảm giác vô tội giống như bị ép buộc: Là ông không chịu phối hợp, đừng trách tôi không biết xấu hổ.
Trong khi nói lại để lộ vài phần thái độ thản nhiên, khiến Mạnh Thiệu Tông tự dưng sinh ra chút sợ hãi.
Ông ta không thể không tin rằng quả thật cô có thể làm được việc này.
Trên lầu đột nhiên truyền đến một tiếng cười rất nhẹ.
Mạnh Thiệu Tông buồn bực quay đầu.
Một người đàn ông đang từ từ bước xuống, giữa tiếng bước chân có tiếng trượt bật lửa vang lên lanh lảnh.
Chu Di cũng giương mắt nhìn lên.
Mùa đông giá rét nhưng người đàn ông chỉ mặc áo sơ mi trắng hơi mỏng cùng quần dài màu đen, một bên cánh tay vắt chiếc áo bành tô da nhung màu xám đậm.
Rõ ràng đã làm xáo trộn bầu không khí, lại cố tình thong thả đứng ngoài cuộc chơi.
Ngọn lửa nhè nhẹ lóe lên, anh che tay châm thuốc, rồi ngẩng đầu lên mỉm cười: “Xin lỗi Mạnh tổng, tôi không cố ý nghe lén chuyện riêng của ông. Tôi có việc nên xin phép đi trước, hai người cứ từ từ nói chuyện nhé.”
Mạnh Thiệu Tông cố nén cơn giận mà cười với anh: “Yến Tây, lần tới là tôi làm chủ, rất mong được đón tiếp cậu.”
Người đàn ông khẽ gật đầu: “Không dám.”
" alt="Truyện Bắc Thành Có Tuyết" />
Cố Trung ngồi ở ghế sau quan sát khung cảnh bên ngoài cửa kính. Trên phố có nhiều cửa hàng nho nhỏ như tiệm tạp hóa, quán ăn nhanh, quầy bán rau bên đường và cả những quán cà phê Internet mà liếc mắt một cái là thấy được giá. Năm đồng một giờ, không đông lắm (?).
Chỗ này Cá không hiểu lắm. Raw là "不能更多", ai biết là gì thì comment Cá sửa nha
Điểm đến của họ là một trường đại học. Cố Trung vừa mở cửa xuống xe đã thấy trước cổng trường có một bảng hiệu nhỏ nằm dọc, nền trắng chữ đen.
"Con thật là đau lòng quá đi mất." Cậu nói với mẹ.
"Điểm con thấp như vậy thì chỉ học được trường này thôi, xuống xe đi." Mẹ Cố càu nhàu.
"Mẹ vẫn chưa cho con sinh hoạt phí."
"50." Ba Cố chỉ đáp một câu cụt lủn.
Mẹ Cố rút ra 50 tệ rồi đưa cho cậu: "Ngày nào con cũng về nhà ăn cơm, cuối tuần lại về ngủ nên mỗi ngày chỉ cần 10 tệ thôi. Nhiêu đó là đủ rồi."
"Mẹ đang phạt con à," Cậu nói, "Có thể cho con sinh hoạt phí cả tháng luôn được không?"
"Muốn hay không đây?" Mẹ Cố quơ quơ tờ tiền.
Cậu cầm lấy rồi mở cửa xe.
Rất đông học sinh tụ tập trước cổng trường để báo danh. Một nữ sinh vừa khóc vừa la hét: "Con muốn về nhà! Trường gì mà tồi tàn như này chứ! Đây mà là trường học sao! Con muốn về nhà! Con muốn đi học lại!"
"Đau lòng quá đi," Cố Trung vừa vịn cửa xe vừa nói. Cổng trường đơn sơ cùng tiếng khóc thảm thiết khiến cậu hơi phiền, "Mẹ..."
"Thế con về mà học lại." Mẹ Cố nói
"Chào ba mẹ." Cố Trung đóng cửa, tay sờ xuống tờ 50 tệ trong túi quần rồi bước về phía cổng trường nơi nữ sinh kia khóc lóc.
Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, giọng nói khinh thường của ba Cố vang lên qua khe cửa.
Như vậy cũng tốt.
Quy trình chào đón tân sinh viên cũng đơn giản hệt như cái cổng trường. Cố Trung còn chưa thật sự cảm giác được thế nào là bước chân vào đại học thì đã vào lớp ngồi nghe giáo viên chủ nhiệm.
Mặc dù cậu cũng chẳng có tâm tình đi trải nghiệm mấy chuyện này.
Giáo viên chủ nhiệm là một người phụ nữ trung niên vẻ ngoài hiền lành, Cố Trung lơ đễnh ngoáy ngoáy lỗ tai, nghe thấy hình như người này kiêm luôn cả dạy lớp phụ đạo, không khỏi thở dài một tiếng.
"Được rồi, mọi người bắt đầu giới thiệu bản thân nhé, làm quen nhau một chút," cô chủ nhiệm nói, "bắt đầu từ phía bên trái này đi."
Học sinh trong lớp đồng loạt quay đầu nhìn về phía bên trái.
Cố Trung phát hiện ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người mình, lúc này mới nhận ra chỗ cậu ngồi chính là phía bên trái, lại còn là người đầu tiên.
"Tôi tên Cố Trung." Cậu cảm thấy nhàm chán mà tự giới thiệu mình qua loa, nhớ lại lần cuối làm chuyện này là từ khi mới vào cấp hai.
"Lên trên này nói đi," cô chủ nhiệm ngoắc tay vẫy cậu lên, "Để mọi người thấy rõ mặt nhau."
Cố Trung ngồi im không nhúc nhích.
"Không tiện sao?" Chủ nhiệm nở nụ cười, "Vậy đứng tại chỗ rồi nói cũng được,"
"Em giới thiệu xong rồi." Cậu có chút cam chịu mà ngồi im.
Chủ nhiệm lúng túng nhìn cậu.
Tất cả mọi người cũng quay lại nhìn cậu.
Cứ như vậy mãi một lúc lâu, cậu không thể chịu được cái kiểu tự giới thiệu bản thân như tiểu học này mà miễn cưỡng đứng lên.
"Tôi tên Cố Trung." Cậu lặp lại một lần nữa.
Chủ nhiệm mỉm cười nhìn cậu, cậu cũng nhìn lại chủ nhiệm.
Im lặng gần mười giây, chủ nhiệm hỏi: "Hết rồi à?"
Cố Trung liếc qua học sinh trong lớp, ai cũng hiện lên vẻ mặt thắc mắc cùng một câu hỏi.
"Còn gì nữa ạ?" Cố Trung hỏi, suy nghĩ một lúc lại bổ sung thêm, "Là nam, người Trung Quốc."
Trong lớp bỗng nhiên cười rộ lên.
Chủ nhiệm nhìn lại tờ danh sách trong tay mình, "Tên em không phải là Cố Trung Trung sao?"
"À," Cố Trung nhìn chủ nhiệm, thấy ngực mình như trúng một phát đạn, cảm giác chán nản dâng lên đành phải thừa nhận, "Vâng, chữ Trung trong Trung tâm."
Không sai, tên trong chứng minh thư của cậu là Cố Trung Trung.
Nghe nói đây là tên ông nội đặt cho, mà cậu luôn thấy mấy người già như ông mình đọc đủ các loại thơ ca sách vở, không có việc gì làm liền chọn mấy từ đặt tên cho con cháu của mình. Cái tên này khiến cậu nghĩ ba mình không phải là con ruột của ông.
Cậu đã cố đổi tên nhiều năm nhưng không được vì ba cậu cho rằng cậu sẽ bị bệnh. Không phải chỉ là tên gọi thôi sao, cái nào mà chẳng giống nhau.
Ba cậu nói Trung Trung thì làm sao, như vậy mới đáng yêu.
Cố Trung cũng chẳng buồn chìm đắm trong nỗi đau không đổi được tên. Sau buổi huấn luyện quân sự đơn giản của trường đại học, cậu quyết định đi làm thêm.
Bởi vì cậu phát hiện ra đau lòng hơn cái tên của cậu chính là mỗi ngày không đủ tiền uống trà sữa.
Cậu không định xin ba mẹ tiền. Nhiều năm đối nghịch với ba khiến cậu đau đớn mà hiểu ra, đừng nói đến xin tiền, có khi vừa mở miệng ra hỏi thôi ba sẽ lấy lại mười đồng kia của cậu ngay lập tức.
Cậu muốn đi làm thêm.
Cậu muốn chứng mình cậu có thể sống tự lập.
Ngoại trừ việc mỗi ngày đều phải đến trường rồi chưng ra cái bản mặt chán nản như gặp vận xui tám kiếp, cậu cũng chỉ làm bài thi đơn giản và thi thoảng đánh nhau một chút... À còn cả hục hặc với ba cậu, ngoài ra thì cũng không có gì làm.
Cậu cũng có thể chịu khổ để tự nuôi bản thân, à không phải, là tự kiếm tiền tiêu vặt.
Trong lớp cũng có mấy người đi làm thêm. Có người trông quán net buổi tối để được lên mạng, người thì làm ở tiệm ăn nhanh tiện thể ăn luôn bữa tối... Cố Trung cảm thấy những việc này không hợp với mình, vừa vào đại học đã phải xin lên xin xuống, quá mất mặt.
Vì thế sau mấy ngày tìm kiếm xung quanh trường học, cậu thấy một tiệm cà phê liền bước vào.
Tiệm cà phê tên "Pháo."
Rất nhỏ, đứng ở cửa là có thể nhìn thấy hết phía bên trong, nhưng lại có đến ba tầng.
Cố Trung nghĩ nơi này nên được gọi là "Pháo đài" mới đúng.
Cửa tiệm này vẻ ngoài không có vẻ gì là mới, thế nhưng nội thất bên trong dường như vẫn chưa hoàn thiện, vài ô cửa sổ vẫn còn để trống.
Cậu xác nhận lại thông báo tuyển nhân viên dán ở ngoài cửa rồi bước vào.
Vào trong rồi mới thấy chỗ này không phải là chưa hoàn thiện xong, mà phải là bãi chiến trường sau một trận hỗn chiến mới đúng, khắp nơi đều bừa bộn.
Bên trong cửa tiệm chỉ có một người đàn ông đang ngậm thuốc lá, đưa lưng về phía cửa, phóng tầm mắt qua khung cửa sổ đã vỡ.
Nghe tiếng có người vào, hắn quay mặt sang xem xét, đối mặt với ánh mắt của Cố Trung rồi quay đi.
Cố Trung đứng ở cửa một hồi vẫn không thấy người này có ý định để ý đến cậu, đành phải lúng túng mở miệng: "Ông chủ có đây không?"
Người đàn ông một lần nữa quay đầu lại, nhìn cậu một lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Có."
"Anh là ông chủ à?" Cố Trung nhìn trong cửa tiệm cũng chẳng có ai khác, "Cửa tiệm của anh đang tuyển nhân viên đúng không?"
"Hả?" Người đàn ông ngẩn người, lại nhìn cậu như thể chợt nhớ ra điều gì. Hắn tiến về phía cửa gỡ tờ giấy tuyển dụng kia xuống, "Quên xé."
Cố Trung há miệng không nói nên lời.
Hắn cầm tờ giấy tuyển dụng bị rách trong tay rồi quay trở lại phía cửa sổ, tiếp tục hút thuốc nhìn ra bên ngoài.
Cố Trung đứng im một chỗ mà sững sờ một lát, xác nhận người này không định tiếp tục nói chuyện với mình nữa vì thế xoay người rời đi.
Vừa ra đến cửa, cậu nghe người đàn ông kia hỏi một câu: "Cậu muốn ứng tuyển à?"
Vì tiêu chuẩn công việc mà cậu đưa ra, dù cửa tiệm này có khiến cậu cảm thấy không thoải mái thì cậu vẫn dừng lại mà trả lời: "Đúng thế."
"Ngồi đi." Người đàn ông dập tắt điếu thuốc, dùng chân kéo một cái ghế qua rồi ngồi xuống bên cạnh bàn.
"Không phải anh nói là quên xé sao?" Cố Trung từ trong đống ghế bị đổ chọn ra một cái không có dấu giày mà ngồi xuống phía đối diện hắn.
"Ừ, đáng ra là đã tuyển đủ người rồi," hắn nhìn quanh một lát, "nhưng đều bị dọa chạy hết... Tên?"
Bị dọa chạy hết?
Cố Trung ngồi ngẩn người rồi mới nhận ra câu nói này có vấn đề: "Tôi tên Cố Trung."
"Cho tôi xem chứng minh thư," hắn với tay ra, "Cậu là sinh viên cái trường cũ nát bên kia à?"
Chứng minh thư, trường cũ nát.
Hai tiếng này vừa bật ra Cố Trung có thể cảm thấy trống ngực đập thình thịch, giống như bị pháo nổ thủng hai lỗ lớn đến nỗi gió có thể xuyên qua mà gào rít.
Cậu lấy chứng minh thư ra đưa cho hắn.
"Cố Trung...Trung, cái tên rất đáng yêu." Người đàn ông giương mắt nhìn cậu, "Là Trung trong trung thành à?"
"Trung trong trung tâm." Cố Trung trả lời
"Cố Trung Trung," người đàn ông trả lại chứng minh thư, "cậu..."
"Có thể đừng gọi như thế không?" Cố Trung nhìn hắn.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, hắn mới gật đầu: "Được."
"Cảm ơn." Cố Trung chân thành mà thể hiện sự biết ơn của mình.
"Trung Nhị này," hắn nói, "Tôi họ Tề, tên Tề Việt. Cậu có hiểu biết về cà phê không?"
Cố Trung trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu: "Anh vừa gọi tôi là gì?"
"Cậu vừa mới nói còn gì, Cố Trung Nhị," Tề Việt nói, "Tôi nghe nhầm à?"
"Tôi tên Cố Trung," cậu nhấn mạnh, "Cố Trung."
"Hiểu biết gì về cà phê không?" Tề Việt lại hỏi.
"...Thỉnh thoảng có uống," cậu không quá tự tin mà trả lời, "Đến tiệm hoặc tự pha ở nhà."
"Cà phê hòa tan à?" Tề Việt nhìn câu.
"Không."
"Tôi đang rất cần người, ngày mai cậu bắt đầu đi, khi nào không có tiết thì đến đây," Tề Việt đứng lên, không biết từ đâu lấy ra một tấm danh thiếp ném tới trước mặt cậu "Trên đó có số điện thoại của tôi."
Cố Trung xem xét qua tấm danh thiếp một chút, Tề Việt đã đứng dậy chuẩn bị đi lên tầng, cậu liền nhanh chóng hỏi một câu: "Còn lương thì sao?"
"Ồ quên mất." Tề Việt quay người lại ngồi xuống.
Bước ra khỏi tiệm cà phê, Cố Trung không biết cậu nên vui mừng hay lo lắng.
Cái vẻ lơ đễnh của Tề Việt khiến người ta không khỏi cảm thấy hắn ta chính là cướp trắng cái cửa tiệm này từ ông chủ cũ, mà hiện trường ngổn ngang kia là bằng chứng rõ ràng.
Thế nhưng cậu vẫn quyết định sẽ đi, bởi vì tiền lương ở đây, so với trông net đêm hay phục vụ ở tiệm ăn nhanh thì cao hơn nhiều. Hơn nữa lúc trở về kí túc xá, cậu nhớ ra mình mới mua một chai nước thôi mà sinh hoạt phí chỉ còn có bảy đồng rưỡi...
"Cố Trung, cậu có đi xem thi đấu bóng rổ không?" Vài người bạn chung kí túc chuẩn bị ra ngoài, hỏi Cố Trung vẫn còn đang ngồi trên giường suy nghĩ về cuộc đời ảm đạm của mình.
"Bóng rổ?" Cố Trung giật mình.
"Ừ," Có ai đó đáp lại, "Của trường cấp hai."
"Cái gì?" Cậu hốt hoảng bật dậy, "Trường cấp hai? Trường cấp hai nào?"
"Trường cấp hai trong trường chúng ta ấy, cậu không biết à? Tòa nhà bên cạnh cổng trường chúng ta chính là trường cấp hai, nhưng lối vào chỗ đấy lại ở bên hông."
Cố Trung bấy giờ mới nhận ra tòa nhà bên cạnh cổng trường kia là gì.
Trường cấp hai?
Mặc dù cậu không thật sự rõ tại sao mình lại vào cái trường này, nhưng dù sao cũng là đại học rồi vậy mà vẫn phải chung trường với bọn nhóc cấp hai sao?
Sân trường cũng rất sơ sài, chỉ có một sân bóng đá và hai sân bóng rổ. Mà trận thi đấu bóng rổ của trường cấp hai đã chiếm trọn cái sân mới kia rồi. Cố Trung sau khi nhìn chán các học sinh lớp dưới cổ vũ hò hét liền dứt khoát xoay người rời đi.
"Cậu đi đâu thế?" Một người nào đó hỏi.
"Về nhà." Cố Trung trả lời.
Trường học tưởng đơn giản mà chẳng đơn giản chút nào!
Phương tiện đi lại của cậu là xe đạp, rất có phong cách. Cậu nhất quyết không chịu dùng xe điện mẹ cậu đưa cho, sống chết phản đối suốt một tuần mới đổi được.
Xe điện cũng tốt, giúp cậu tiết kiệm thời gian và sức lực, nhưng mà không ngầu tẹo nào. Thà tốn một ít thời gian, phí thêm ít sức để được đạp xe xịn còn hơn.
Lúc cưỡi chiếc xe đạp phong cách của mình đi ngang qua Pháo đài, cậu dừng lại.
Bây giờ mà về nhà thì hơi sớm, nói không chừng lại bị ba cậu mắng không chịu học hành cẩn thận mà rút lại hết tiền. Nhất là nghĩ đến ba mà phát hiện ra trường đại học kia lại chung chạ với trường cấp hai, cậu không yên tâm, sợ sẽ lại cãi nhau với ông.
Cậu không muốn khiến ông nổi giận lúc này. Mười tệ một ngày thì cũng là tiền.
Bước vào trong pháo đài, cậu hơi giật mình, nhiều lắm mới chỉ có một giờ trôi qua mà cửa tiệm đã được dọn dẹp sạch sẽ, còn có một người thợ đang trang hoàng lại cửa sổ.
Tề Việt khoanh tay dựa vào bàn quầy bên cạnh, nhìn thấy Cố Trung đến mới bất ngờ nhướn mày: "Nhị?"
"Cái..." Cố Trung cau mày, hơi bực mình, nhất là khi thấy ngoài người thợ lắp cửa kính còn có thêm một người nữa đang ngồi trong góc.
Trước mặt nhiều người như vậy!
Nhưng không chờ cậu nói xong, Tề Việt liếc mắt nhìn người đàn ông kia, trong giọng nói mang theo ít vẻ xem thường: "Cậu gọi người này tới à?"
Cố Trung nghe chưa hiểu gì, người kia đã trừng mắt nhìn cậu, mất kiên nhẫn mà hung hăng hỏi: "Con mẹ nó mày là thằng nào?"
Sợi dây đốt pháo trên đầu Cố Trung ngay lập tức cháy nổ tung: "Là ba ba mày đó."
Tề Việt đứng bên cạnh cười lớn rồi quay người đi về phía sau quầy bar, chống tay lên bàn.
Gã đàn ông kia hất bàn đứng lên.
Không tồi. Cố Trung nhìn theo cái bàn bị hất đổ trên đất, cậu đã luôn muốn thử cảm giác thế nào là lật bàn. Ba cậu đã từng làm thế hai lần, nhưng cái bàn ở nhà nặng hơn nhiều, hất cũng không thể hiện được khí thế như này.
"Mày muốn tìm chết đúng không?" Gã đàn ông kia bước đến trước mẳ Cố Trung, nén lại giọng điệu độc ác mà nói.
"Đúng, tao tìm mày đấy." Cố Trung gật đầu.
"Này," Tề Việt gõ gõ lên quầy bar, "Muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh."
Gã kia đột ngột quay đầu lại trừng mắt nhìn Tề Việt.
"Nghe không hiểu à?" Tề Việt lấy ra rồi châm một điếu thuốc, tay siết chặt bao thuốc rỗng, "Tôi đếm đến ba hai người phải ra ngoài."
Gã đàn ông không nhúc nhích.
"Một, hai, ba." Tề Việt ném bao thuốc đi, bước ra khỏi quầy bar.
"Mày đi ra ngoài với tao!" Gã đàn ông chỉ tay vào mặt Cố Trung, quay người bước nhanh ra bên ngoài.
"Mẹ nó." Cố Trung đi theo gã kia ra ngoài, đầu óc nóng bừng bừng mà không hiểu chuyện gì.
"Cậu đi theo hắn làm gì?" Tề Việt đứng phía sau hỏi cậu.
"Anh nói xem?" Cố Trung tức giận quay đầu lại nói.
"Cho cậu ra ngoài cậu lại ra ngoài thật," Tề Việt cười một tiếng, dựng cái bàn bị đổ lên, "Gọi cậu một tiếng Nhị, cậu thật sự coi mình là nhị sao?"
"Anh gọi ai là Nhị đấy!" Cố Trung còn chưa phát hỏa xong sắp không giữ nổi bình tĩnh mà định đổ hết lên đầu Tề Việt.
Thật ra cậu tức giận cũng là chuyện dễ hiểu, chuyện này không phải là tại anh ta khiến cậu nằm không cũng trúng đạn sao!
" alt="Truyện Pháo Đài" />Có thể kể đến một số mẫu máy đang được phân phối theo kênh chính hãng như Samsung Galaxy Tab 2 7.0 P3110 Wi-Fi giá bán 1,99 triệu đồng, Asus MemoPad ME172V Wi-Fi giá 2,49 triệu đồng, Lenovo IdeaTab A1000 giá 2,49 triệu đồng, Acer Tab 7 B1-740 Wi-Fi bản 8GB và 16GB được bán lần lượt 1,99 triệu đồng và 2,29 triệu đồng.
Đáng chú ý, bên cạnh các thương hiệu quen thuộc thì gần đây, thị trường tablet trong nước cũng có thêm thương hiệu mới nhảy vào cạnh tranh như Polaroid (Mỹ) với sản phẩm 7inch giá bán 2,85 triệu đồng.
Việc các hãng liên tục cho ra mắt sản phẩm mới thuộc phân khúc giá rẻ đang giúp cho người tiêu dùng có khá nhiều lựa chọn trong điều kiện chi trả hạn hẹp để phục vụ công việc, giải trí.
Theo đại diện FPT Shop, dự kiến ngay trong tháng 8/2014, thị trường tablet trong nước sẽ còn có thêm một số sản phẩm mới được đưa về như Acer Iconia A1-713 (3G + Fone), Asus ME170C (Wi-Fi), Asus ME181CX (8 inch Wi-Fi)… với mức giá bán hợp lý.
" alt="Tablet giá rẻ liên tiếp đổ về thị trường Việt Nam" />Sự kiện đầu tiên trong chuỗi các sự kiện cực kỳ hấp dẫn này là: vẽ tranh mừng sinh nhật LMHT. Mỗi bức tranh đẹp sẽ là một lời chúc ý nghĩa, một món quà vô giá mà những người chơi gửi tặng cho LMHT. Bài thi có thể được vẽ tay hoặc vẽ máy và phải đạt tiêu chuẩn về kỹ thuật. Phần thưởng cho người thắng cuộc sẽ là 1 chiếc vé xem chung kết mùa 4 giải Liên Minh Huyền Thoại thế giới tại Singapore (được tài trợ toàn bộ chi phí). Bên cạnh giải thưởng siêu hấp dẫn này, các giải khác cũng được nhận rất nhiều những món quà đặc sắc như tượng Ezreal Vũ Khí Tối Thượng, RP và áo thun LMHT.
Trổ tài bình luận viên – Cơ hội xem trực tiếp chung kết thế giới
" alt="Liên Minh Huyền Thoại chính thức tròn 2 tuổi" />Lỗi hở sáng thường xuất hiện ở khu vực xung quanh các cạnh màn hình hoặc các góc của màn hình
Lỗi hở sáng trông như là có một ánh sáng trắng hắt ra quanh các cạnh của màn hình smartphone. Hở sáng sẽ rõ hơn khi đang chạy một ứng dụng có nền tối, hay khi bạn xem một website có nền tối, thậm chí khi màn hình điện thoại đang tối sẵn, như là khi bạn đang mở khóa màn hình. Đó là vì màn hình LCD tương phản mạnh mẽ hơn với ánh sáng trắng xuất phát từ ánh sáng mặt sau của màn hình LCD. Hở sáng dường như chỉ xuất hiện ở quanh cạnh của màn hình, vì thế, nếu bạn gặp các vấn đề về ánh sáng ở giữa màn hình điện thoại, đó không phải là lỗi hở sáng mà có thể là một điểm chết hoặc một vấn đề với bộ số hóa của màn hình cảm ứng.
Nguyên nhân gây ra lỗi hở sáng
Màn hình cảm ứng của smartphone thường gồm nhiều lớp. Trong đó có cả viền nhựa bên ngoài màn hình, màn hình cảm ứng và đèn nền. Đèn nền này liên tục hoạt động khi smartphone đang bật, và màn hình LCD được đặt trên chiếc đèn nền này. Màn hình LCD che phủ tất cả ánh sáng không cần thiết từ đèn nền, ngoại trừ ánh sáng cần để soi sáng ứng dụng mà bạn đang mở. Khi lắp ráp không chuẩn, ánh sáng có thể rò rỉ ra ngoài quanh các cạnh điện thoại, gây ra hiện tượng hở sáng.
Smartphone nào có thể dính lỗi hở sáng?
Về kỹ thuật, tất cả sản phẩm dùng màn hình LCD đều có thể bị lỗi hở sáng, bởi vì tất cả màn hình LCD đều có đèn nền, và vì thế các sản phẩm LCD có thể bị hở sáng qua các khe. Như vậy, các sản phẩm này bao gồm TV LCD, máy tính, điện thoại và đồng hồ thông minh. Trong thực tế, iPad hay iPhone cũng từng nhận được nhiều phàn nàn nhiều về lỗi màn hình hở sáng. Theo các trang web như TheStreet.com và Geek.com, iPad 2 và iPhone 4 là các sản phẩm Apple bị lỗi hở sáng nhiều nhất. Thậm chí sau khi một số người dùng nhận ra lỗi hở sáng trên iPad, họ đã mua máy mới nhưng vẫn tiếp tục phát hiện ra lỗi này.
Cách khắc phục lỗi hở sáng
Sửa lỗi màn hình hở sáng trên smartphone không hề đơn giản. Vấn đề xuất phát từ khâu lắp ráp không chuẩn giữa màn hình LCD và đèn nền, bạn sẽ phải thay bộ số hóa của màn hình cảm ứng, hay nói cách khác là thay toàn bộ màn hình. Thông thường, người dùng không thể tự sửa lỗi này, hơn nữa việc mở máy ra như thế nghĩa là bạn sẽ bị từ chối quyền được bảo hành sản phẩm sau này. Vì thế, tốt nhất hãy đến các trung tâm bảo hành của các nhà sản xuất smartphone để sửa lỗi này. Ngoài ra, bạn có thể chỉnh độ sáng và độ tương phản của điện thoại để ít nhận ra lỗi này, tuy nhiên, đây chỉ là cách xử lý tạm thời.
Lỗi màn hình hở sáng có nghiêm trọng?
Đây là câu hỏi rất nhiều người dùng băn khoăn. Trên diễn đàn Reddit, câu trả lời được nhiều người lựa chọn là nếu cảm thấy khó chịu với ánh sáng này, bạn nên yêu cầu được đổi máy mới. Còn không, bạn có thể "sống chung với nó". Tuy nhiên, nếu là máy mới, lời khuyên được đưa ra là nên yêu cầu được đổi máy.
Backlight Bleed Test là ứng dụng dành cho smartphone Android để giúp bạn kiểm tra xem màn hình có bị lỗi hở sáng không. Bạn có thể tải ứng dụng này tại đây.
Ngoài ra, video sau cũng giúp bạn có thể kiểm tra xem màn hình của bạn có bị hở sáng. Thông thường, mọi người được khuyên mở một hình ảnh có nền tối để kiểm tra xem màn hình có bị hở sáng hay không. Đoạn video dưới đây có nền tối hoàn toàn để bạn có thể "soi" xem màn hình smartphone của mình có mắc lỗi hở sáng hay không.
" alt="Cách nhận biết lỗi màn hình hở sáng" />
- ·Nhận định, soi kèo Lecce vs Inter Milan, 0h00 ngày 27/1: Chiến thắng nhọc nhằn
- ·Smartwatch Moto 360 bán hết veo trong chưa đến 1 giờ
- ·Ký ức Trung thu vui nhộn qua bộ tranh 'Ông già và tuổi trẻ'
- ·iPhone 4 chính hãng giảm giá nhẹ
- ·Nhận định, soi kèo U20 Bologna vs U20 Fiorentina, 22h00 ngày 27/1: Học tập đàn anh
- ·Đột Kích Việt sẽ “song kiếm hợp bích” tại WCA 2014
- ·Kỹ thuật xin quân trong game Đế chế
- ·Dân buôn điện thoại rủ nhau xả hơi trong tháng cô hồn
- ·Soi kèo góc Venezia vs Hellas Verona, 0h30 ngày 28/1
- ·Samsung Galaxy S4 giảm giá 2 triệu đồng
Trong thời gian Close BetaMỹ Hầu Vươngsẽ gửi đến Game thủ chuỗi Thập Đại sự kiệntrong Game như một lời tri ân đến sự ủng hộ của Cộng đồng. Ngoài ra Game thủ cũng có thể nhận thêm các Giftcode khi tham gia các sự kiện tại Fanpage, viết bình chọn trên Kho ứng dụng và các Báo, Trang tin uy tín về Game. Đặc biệt hơn mỗi game thủ khi tham gia chơi game và săn được Thẻ Tướng Mỹ Hầu Vươngsẽ được nhận phần quà là 01 Smartphone Iphone 6.
Khi chuyển sang giai đoạn Open Beta, toàn bộ dữ liệu của người chơi sẽ được bảo lưu. Trò chơi sẽ không reset dữ liệu. Các Game thủ hoàn toàn có thể yên tâm trải nghiệm Trò chơi và sẽ có rất nhiều lợi thế khi tham gia các sự kiện trong Giai đoạn Open Beta.
Game Mobile Mỹ Hầu Vương:
Trang chủ: http://myhauvuong.5stars.vn
Fanpage: https://www.facebook.com/myhauvuongmobile
Bảo Việt
" alt="Mỹ Hầu Vương Close Beta, treo thưởng cộng đồng iPhone 6" />BurNIng - là 1 game thủ nổi tiếng của Trung Quốc, còn được biết đến với cái tên “AAA” hay “B-God”. Cùng với ZSMJ, Zhou và Mushi, BurNIng cũng từng được đánh giá là 1 trong những Carrier hay nhất mọi thời đại.
Thành tích nổi bật
- Vô địch World Gamemaster Tournament (EHome)
- Vô địch SMM Grand National Dota Tournament (EHome)
- Vô địch World DotA Championship (Team DK)
- Vô địch G-League 2011 Season 2 (Team DK)
- Hạng 4 The International 2 (Team DK)
- Hạng 4 The International 4 (Team DK)
- " alt="'Tan chảy' với bộ ảnh 'Gà trống' của bố đơn thân và con trai" />
" alt="iPhone 6 lại lộ ảnh linh kiện trước sự kiện Apple" />
- ·Kèo vàng bóng đá Venezia vs Hellas Verona, 00h30 ngày 28/1: Đối thủ kỵ giơ
- ·Xót xa cảnh 2 đứa con nhỏ can bố đánh mẹ dã man
- ·Snail Games quảng bá game vũ điệu cực đẹp tại ChinaJoy
- ·Kế hoạch đánh chiếm thị trường châu Á và hướng phát triển của Strife
- ·Nhận định, soi kèo Nantes vs Lyon, 23h15 ngày 26/1: Phong độ sa sút
- ·HTC ra mắt smartphone 2 SIM Desire 616, giá 5,5 triệu đồng
- ·5stars Mobile phát hành game di động Mỹ Hầu Vương tại Việt Nam
- ·Soi Tiên Hiệp Kỳ Duyên trước ngày ra mắt làng game Việt
- ·Nhận định, soi kèo AVS Futebol vs Gil Vicente, 3h15 ngày 28/1: Khó cho tân binh
- ·[FFOL3] Những gương mặt đáng chú ý của thẻ mùa 2006